Xích Minh hét lớn: " Tại sao không được? Ngươi không đi ta đi!"
Hiên Long kéo hắn: " Ngươi đừng gấp, Kiền đại nhân còn chưa nói xong."
Trong lòng Kiền Thiện Dong rất là buồn rầu, hắn không dám mặc kệ bỏ lại Lý Cường, bởi vì Thiên Cô từng phân phó qua, Lý Cường không thể có gì nguy hiểm. Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: " Chúng ta hãy chờ, nếu qua một đoạn thời gian hắn còn chưa đi ra, ta sẽ đi tìm hắn, lúc này mà đi thì chỉ rối loạn kế hoạch, bên ngoài Huân Phong phải có người chiếu cố."
Lúc này Xích Minh mới yên tĩnh lại, sự chết sống của người khác hắn có thể mặc kệ, nhưng Lý Cường có nguy hiểm hắn quyết sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần Lý Cường không có chuyện, thì việc mình tu thần sẽ không xuất ra vấn đề gì. Người này rất tinh minh, chuyện không ích lợi lãng phí là hắn sẽ không đi làm, nếu là Kiền Thiện Dong bị hãm trong Huân Phong, hắn ngay cả lời cũng còn không nói, càng đừng nói chi đến việc đi cứu người.
Kiền Thiện Dong nhất nhất phân phái: " Phong Ngự, ngươi đi phía trái thăm dò, Xích Minh, ngươi đi bên trên, Hiên Long đại nhân đi phía dưới, ta đi bên ngoài chỗ khí phao nơi nguy hiểm nhất của Huân Phong Đái xem sao, nếu Lý lão đệ đi tới nơi nào, có lẽ ta có thể thấy được."
Xích Minh quay đầu bay lên trên, Đại Nam Phong Ngự và Hiên Long cũng chia nhau bay đi, Kiền Thiện Dong than nhẹ một tiếng, cũng xoay người rời đi.
Lý Cường đi theo con quái thú màu bạc càng chạy càng xa, trong Huân Phong, cho dù có thần khí cũng đuổi không kịp quái thú sinh sống ở bên trong, tốc độ của quái thú nọ nhanh đến kẻ khác khó thể tin.
Truy ra rất xa Lý Cường mới phản ứng lại, mình đuổi theo nó để làm chi? Hắn quay đầu hướng bên cạnh bay đi, ai ngờ con quái thụ nọ cũng không chịu buông tha cho hắn, lại một viên quang châu màu bạc phóng tới, giảo đến Huân Phong giống như nham tương sôi trào. Lý Cường lại truy thì không đuổi kịp nó, đi lại đi không được, trong lòng thập phần căm tức.
Quái thú màu bạc liên tục bắn ra hai viên quang châu màu bạc, Huân Phong dần dần có loại cảm giác như đọng lại. Lý Cường cảm thấy áp lực lại xuất hiện lần nữa, hắn không dám tiếp tục đi tiếp, xoay người truy theo. Con quái thú màu bạc nhìn thấy Lý Cường đuổi theo, lập tức quay đầu bỏ chạy, tựa hồ như nó biết đánh nhau với Lý Cường thì không chiếm được tiện nghi.
Lý Cường bị kích đến lửa giận trùng ót, hai mắt bắn ra hai đạo kim quang, trong phút chốc, hắn thấy rõ hình dáng con quái thú màu bạc. Con quái thú rất giống con bạch tuộc của biển, chỉ là trên người khoác lân văn màu bạc, xúc giác dài nhỏ không có cuộn lại, có một viên ngân châu hình tròn, chính là vừa rồi quang châu màu bạc bắn ra, thân hình nó có cánh hình tam giác, rất nhanh phá vỡ trở ngại của Huân Phong.
Quái thú màu bạc tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, nó liều mạng hướng xa xa chạy trốn.
Lý Cường vừa truy vừa suy nghĩ: " Súc sinh này hình như cố ý muốn dẫn mình đi chỗ nào, nhìn bộ dáng không phải ý thiện." Mặc dù lửa giận bốc cao nhưng hắn không có mất đi lý trí, biết truy tung theo như vậy sẽ rất nguy hiểm, chỉ là hắn còn không có nghĩ ra biện pháp thoát khỏi quái thú này.
Lại đuổi theo một trận, cảm giác bất đắc dĩ của Lý Cường càng tăng thêm mãnh liệt, trong Huân Phong không thể nói chuyện, ngay cả mắng cũng không cách nào thốt ra. Đuổi theo đuổi theo, Lý Cường đột nhiên nhớ tới thần thông ngoài thân hóa thân, hắn vừa muốn huyễn xuất ra một phân thân, nhưng chợt thấy được một thứ không thể tư nghị.
Trong Huân Phong, không ngờ lại có một tinh cầu ẩn núp.
Trong mông lung Lý Cường nhìn thấy một tinh cầu, hắn quả thật không dám tin tưởng, trong Huân Phong ngoại trừ sinh vật, không ngờ còn có tinh cầu tồn tại. Áp lực của Huân Phong ngay cả tiên khí cũng rất khó chống đỡ, theo lý thuyết một tinh cầu mà ở trong Huân Phong, hẳn là đã bị áp lực của Huân Phong tê xả thành phấn nát. Lòng hiếu kỳ của hắn tăng nhiều, huyễn xuất ra một hóa thân tiếp tục truy quái thú, còn mình xoay người hướng tinh cầu kia bay đi.
Phân thân biến ảo cấp tốc phóng đi về phía trước. Quái thú màu bạc không có phát giác Lý Cường rời đi, vẫn như trước chạy trốn. Chỉ chốc lát sau, phân thân đỡ không được áp lực của Huân Phong, hóa thành kim mang nhè nhẹ tiêu tán trong gió. Con quái thú màu bạc quay đầu lại vòng quanh chỗ phân thân biến mất, không ngừng đảo quanh, nó tựa hồ không rõ vì sao Lý Cường lại biến mất không nhìn thấy nữa.
Lúc đến gần tinh cầu kia, kim khôi lỗi trên cổ tay Lý Cường vỡ vụn một viên, hắn thở dài một hơi, biết rốt cuộc thoát khỏi sự dây dưa của quái thú màu bạc.
Rồi lại phi thêm một khoảng cách, Lý Cường cảm giác được Huân Phong tựa hồ bị vật gì ngăn trở, áp lực cấp tốc thu nhỏ lại. Hắn điều chỉnh uy lực của Cửu Diễn Lưu một chút, áp lực của Huân Phong rất nhanh tiêu mất.
Đi tới bầu trời của tinh cầu, Lý Cường kinh ngạc phát hiện, đây là một tinh cầu không lớn, bên ngoài tinh cầu vờn quang một vòng quang hoàn xinh đẹp, nhìn qua rất thần bí. Hắn nghĩ thầm: " Chẳng lẽ đã xuyên qua Huân Phong Đái?" Nhìn nữa, lại nhìn hoàn cảnh bốn phía, hắn lại nghi hoặc thêm.
Lý Cường phóng xuất thần thức, phát hiện nơi này đích thật là bị Huân Phong vây quanh tinh cầu, tự mình cũng chưa xuyên qua Huân Phong Đái.
Trải qua thời gian dài ở trong Huân Phong Đái giãy dụa, Lý Cường đã rất mệt mỏi, hắn suy nghĩ một chút, quyết định đi tới tinh cầu trước tu luyện một chút, khôi phục một chút công lực lại đi. Lúc này nặng yếu nhất là muốn tìm được phương pháp đi ra ngoài, trong Huân Phong giãy dụa, vốn là không thể hoàn toàn không lo lắng.
Trong Huân Phong Đái không ngờ có thể dung nạp một tinh cầu, có thể tưởng tượng Huân Phong Đái đã tồn tại biết bao lâu rồi, người tu chân và Tán tiên nếu hãm tiến vào trong Huân Phong Đái, thì tuyệt không có khả năng tiếp tục sinh tồn. Lý Cường vừa than thở, vừa hướng mặt ngoài tinh cầu bay đi, ở chỗ này hắn không dám loạn dụng na di.
Đây là một tinh cầu phi thường kỳ lạ, không có núi cao hạp cốc, không có thực vật động vật, chỉ có hằng hà sa số những tảng đá hình tròn bóng loáng to nhỏ, giống như từ trong sông lao xuất ra những hòn trứng thiên nga bằng đá phô đầy mặt ngoài tinh cầu, trên bầu trời có thể nhìn thấy một đạo quang đái hình hồ, đem tinh cầu chiếu sáng rực lên.
Lý Cường từng đi qua rất nhiều tinh cầu, nhưng địa phương kỳ lạ như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Đá tròn trên mặt đất rất đặc biệt, viên lớn nhất không khác gì quả banh, nhỏ nhất như hạt hạnh, màu sắc mỗi tảng đá đều khác nhau, phát ra thải quang cùng với bạch quang trên bầu trời huy ánh lẫn nhau, liếc mắt nhìn lại, cả đại địa tựa như một biển hoa bảy màu phủ kín. Làm cho Lý Cường cảm thấy kinh hãi chính là linh khí nơi này có thể so sánh được với nơi Thiên Cô ẩn cư.
Lý Cường để ý xem xét một chút, phát hiện trong những tảng đá nơi này có rất nhiều tài liệu luyện khí hiếm thấy, hơn nữa đủ mọi chủng loại, còn có rất nhiều tinh thạch thuần túy, nơi này quả thật chính là một sân tài liệu thiên nhiên sinh ra. Lý Cường biết mình không có thời gian ở trong tinh cầu này chọn lựa thải quáng, hắn không có khả năng ở lại chỗ này trì hoãn lâu hơn. Suy nghĩ một chút, hắn nghĩ tới một chủ ý tốt.
Lý Cường tay kháp linh huyền, Huyễn Ma Châu có chút chấn chiến, Hàm Mộc linh suất và Bàn Sĩ linh tướng canh giữ ở Huyễn Ma Châu tùy lúc có thể gọi về hiển xuất ra. Hai người nhấc tay hành lễ, cung kính nói: " Tham kiến đại tôn."
Lý Cường cũng đã quen với lễ tiết của Linh Quỷ giới, hắn cười nói: " Hàm Mộc, Bàn Sĩ, đã lâu không thấy rồi, Linh Vương đại tôn, Quỷ Vương đại tôn khỏe không?"
Hàm Mộc linh suất thi lễ nói: " Linh Vương đại tôn và Quỷ Vương đại tôn đều cũng tốt, sau khi Mị nhi cô nương trở về, bọn họ đều rất cao hứng."
Lý Cường cười nói: " Vậy phiền toái Bàn Sĩ về xem, mời hai vị đại tôn đến đây, ta có việc tìm bọn họ, mặt khác mời Linh nhi và Mị nhi cùng đến." Hắn đưa Bàn Sĩ trở về Huyễn Ma Châu."
Lý Cường hỏi: " Hàm Mộc, ngươi phát hiện nơi này có gì khác không?"
Hàm Mộc nhìn chung quanh một chút, kinh hãi than thở: " Đây là địa phương nào? Quá phiêu sáng! Ân, linh khí...a, linh khí nơi này quá tuyệt vời!" Hắn vốn ở trong một thế giới không có màu sắc, đột nhiên nhìn thấy đại địa tràn ngập ngũ thải tân phân, lập tức bị mê hoặc, linh khí sung túc làm cho hắn xúc động muốn tu luyện.
Lý Cường nhắc nhở: " Ngươi xem tảng đá trên mặt đất có điều gì bất đồng."
Linh Quỷ giới là nơi thiếu thốn tư nguyên vô cùng, Hàm Mộc là linh thể, đối với các loại luyện khí tài liệu đều cũng rất mẫn cảm. Hắn hơi chút nhận thức, không khỏi nhịn được lại kêu lên: " Nha, là...đây là tinh thạch! Còn có Bích Vẫn Thạch, Thiên Kim Thối...di, đây là tài liệu gì? Sao lại có nhiều như vậy?"
Lý Cường nhận thấy Huyễn Ma Châu có chút nhảy lên, hắn lập tức kháp động linh huyền mở ra, trong phút chốc, một đoàn linh quỷ thể hiển lộ ra.
Mị nhi vừa kêu một tiếng ca ca, đã bị cảnh sắc chung quanh hấp dẫn, nàng hoan hô một tiếng, lôi kéo Linh Bách Tuệ chạy đi thu thập. Nàng yêu thích nhất là những tảng đá xinh đẹp này, có là tài liệu luyện khí hay không nàng bất kể, chỉ cần đẹp mắt là được.
Lý Cường đã lâu không gặp qua song tôn, lần này gặp mặt đều thật cao hứng. Song tôn đều là nhân vật cực kỳ tinh minh, hai người vừa ra liền hiểu được ý tứ Lý Cường mời bọn họ tới.
Quỷ Vương đại tôn cười to đến không khép miệng, dát dát kêu loạn, Linh Vương đại tôn vẻ mặt tươi cười, hắn vỗ vỗ bả vai của Quỷ Vương đại tôn: " Lão quỷ, đừng làm cho huynh đệ chê cười nữa."
Mọi người chào hỏi nhau, Quỷ Vương đại tôn cười nói: " Dát dát, huynh đệ, đây là địa phương nào? Dát, làm con mắt ta chói lòa choáng váng, có phải chạy vào trong bảo khố của người ta không a?"
Linh Vương đại tôn nói: " Lão quỷ, ngươi đến hỗ trợ a, ai mà có bảo khố lớn đến như vậy...kỳ quái, nơi này có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, làm sao có thể lưu tồn đến bây giờ? Đây là địa phương nào?" Cuối cùng hắn cũng hỏi chuyện giống như Quỷ Vương đại tôn đã hỏi.
Lý Cường đại khái giới thiệu một chút tình huống, hai vị đại tôn nghe xong cũng chỉ có thể thán phục Lý Cường thật can đảm, một lần xâm nhập vào Tử Hồn Tinh, lúc này lại chạy vào Huân Phong Đái, bọn họ cũng đã có thói quen rồi, đều cũng cảm thấy từ khi nhận thức Lý Cường, thì Linh Quỷ giới xem như tìm được một người hỗ trợ giúp đỡ lớn nhất. Linh Vương đại tôn cười nói: " Huynh đệ bảo chúng ta đi ra có chuyện gì?"
Quỷ Vương đại tôn kêu lên quái dị: " Di, lão già kia, ngươi hồ đồ sao, lúc này huynh đệ bảo chúng ta đi ra còn có việc khác hay sao?"
Lý Cường hì hì đùa giỡn: " Hắn không phải cần khách khí một chút ma, không cần kinh hãi kỳ quái như vậy."
Quỷ Vương đại tôn mừng rỡ dát dát cười vang. Linh Vương đại tôn không tránh được cười nói: " Lão quỷ...bỏ đi, xem mặt mũi huynh đệ không thèm so đo với ngươi."
Lý Cường nói: " Ta lập tức phải nhập định tu luyện, các ngươi tranh thủ thời gian đi sưu tìm đồ vật, ta rất nhanh sẽ rời đi nơi này, sau này không có cơ hội trở lại đâu."
Linh Vương đại tôn hỏi: " Những thứ kia chúng ta đều có thể lấy hết sao?"
Lý Cường cười nói: " Đương nhiên, hẳn đều là vật vô chủ, để lại đây cũng lãng phí, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bao nhiêu đi."
Quỷ Vương đại tôn nói: " Huynh đệ, ngươi để cho ta về Linh Quỷ giới, bao nhiêu người này không đủ, ta đi tìm người đến." Đối với lòng tham của Quỷ Vương đại tôn, Lý Cường rất giải thích, hắn biết Linh Quỷ song tôn trách nhiệm trọng đại, không có đủ tư nguyên, đối với việc bọn họ khống chế Linh Quỷ giới sẽ bất lợi, mà Mị nhi là người thừa kế của Linh Quỷ giới, cho nên Lý Cường vô luận thế nào cũng phải trợ giúp bọn họ.
Quỷ Vương đại tôn không ngờ lại đưa tới hơn vạn linh thể và quỷ thể, Lý Cường bị hắn làm càng hoảng sợ, nhiều linh thể quỷ thân tụ tập cùng một chỗ, chung quanh đều cũng trở nên quỷ khí sâm sâm. Lý Cường nói: " Ta nhập định, các ngươi nắm chặt thời gian sưu tầm." Hắn không nói thêm nữa, lập tức nhắm mắt tu luyện.
Linh Quỷ song tôn phái mười linh thể bảo hộ cho Lý Cường, sau đó chỉ huy linh thể đại quân bắt đầu sưu tầm đồ hữu dụng.
Tinh cầu này tràn đầy các loại các dạng trân hi tài liệu, cho dù có hơn vạn linh thể thải tập cũng không thấy giảm bớt, cả tinh cầu này cơ hồ đều do những tảng đá hình tròn tạo thành.
Linh khí nơi này phi thường sung túc, Lý Cường chỉ cần nửa ngày thời gian là đã khôi phục hoàn toàn công lực. Hắn do dự một chút, muốn tiếp tục tu luyện, nhưng nghĩ đến việc thất lạc Xích Minh mấy người, hắn rốt cuộc đành phải buông tha, bởi vì một khi tiến vào cảnh giới tu luyện, bất tri bất giác sẽ qua mười năm tám năm là chuyện rất bình thường, hắn cũng không có thời gian ở lại chỗ này.
Lý Cường đứng dậy, linh thể canh giữ cho hắn cũng hướng hắn hành lễ. Lý Cường nói: " Mời hai vị đại tôn đến đây." Một linh thể lập tức phát ra tín hiệu, chỉ chốc lát sau, Linh Quỷ song tôn từ dưới đất toát ra, hai người đều có vẻ rất hưng phấn. Linh Vương đại tôn giành nói lời đa tạ, lần này bắt được các loại thiên tài địa bảo có nhiều vô số, sau này Linh Quỷ giới cũng không cần phát sầu mệt mỏi về tư nguyên nữa.
Mị nhi và Linh nhi cũng trở lại bên thân Lý Cường. Mị nhi cười nói: " Ca ca, muội nhặt được thật nhiều tảng đá xinh đẹp a..." Nàng đem bảo bối ra cho Lý Cường xem. Lý Cường nhìn Mị nhi vui vẻ thì trong lòng thật vui mừng, Mị nhi càng ngày càng hoạt bát, từ khi ở chung chỗ với Linh Bách Tuệ, nàng không hề giống như trước không chịu rời xa mình, đã có thể hoàn toàn độc lập, lẻ loi đối mặt với thế giới này rồi. Trong lòng hắn hiểu được, vì Mị nhi đã có người bạn tốt, bắt đầu trở nên thành thục hơn.
Linh thể đại quân nhanh chóng tụ tập lại, Hàm Mộc linh suất than thở: " Nơi này quá lớn, chúng ta chỉ tìm tòi được một phần địa phương thôi, đáng tiếc không có thời gian." Đừng nói là Hàm Mộc linh suất, phàm là những linh thể tham gia sưu tầm đều cảm thấy phi thường tiếc nuối, nơi này thật sự là một khố bảo tàng thật lớn.
Bàn Sĩ linh tướng nói: " Nơi này thật sự là một địa phương kỳ lạ, tại sao lại có nhiều thiên tài địa bảo, thật sự là khó thể tưởng tượng a."
Lý Cường cười nói: " Ta cũng không có nghĩ đến Huân Phong Đái lại có tinh cầu, vốn chuẩn bị ở chỗ này khôi phục một chút công lực rồi đi, nhìn xem có lẽ là do địa phương này càng nguy hiểm thì càng có nhiều đồ vật tốt." Bây giờ hắn đối với những thiên tài địa bảo đã không xem vào mắt, vừa nhìn thấy thì hắn rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, hắn không có nghĩ sẽ thu thập, đồ vật này đối với hắn không còn tác dụng gì lớn.
Đem linh thể đại quân thu hồi vào trong Huyễn Ma Châu, Lý Cường nói: " Mị nhi, Linh nhi, lần này các muội về Linh Quỷ giới, ta có thể tạm thời không liên lạc với hai người, nguyên lai ta định đem Huyễn Ma Châu đặt ở Cổ Kiếm Viện, ngẫm lại vẫn lo lắng, nên vẫn đeo trên người, hai người tạm thời không nên ở lại trong Huyễn Ma Châu, trực tiếp đi tới Linh Quỷ giới, chỉ cần lưu lại vài linh thể trong Huyễn Ma Châu để nghe lệnh ta là được." Trong lòng hắn rất lo lắng, sợ Huyễn Ma Châu bị tổn thương, sau này còn muốn gặp Mị nhi các nàng thì đã khó khăn.
Mị nhi vẫn là lần đầu tiên thấy Lý Cường nói chuyện chăm chú như thế, trong lòng không nhịn được khẩn trương lên, nàng ôm cánh tay Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Ca ca, có nguy hiểm không? Mị nhi giúp huynh được không?"
Lý Cường vỗ vỗ bả vai Mị nhi: " Mị nhi, đối với đại ca mà không tự tin sao? Yên tâm đi, ở trong giới này còn ai là đối thủ của đại ca nữa?" Hắn nhẹ nhàng cười nói, muốn làm cho Mị nhi vui vẻ. Ở trong giới này đúng là hắn không có đối thủ, nhưng đối thủ của hắn cũng không phải là người trong thế giới này.
Linh nhi cũng bước lại khuyên giải. Mị nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, đem Tiểu Bạch trong lòng ngực đưa cho Lý Cường, nói: " Ca ca, Tiểu Bạch lưu cho huynh, có lẽ nó có thể trợ giúp được ca ca đó."
Lý Cường biết Tiểu Bạch là tiểu đồng bọn trân ái nhất của Mị nhi, hắn nói: " Tiểu Bạch muội đem trở về đi, Huân Phong Đái rất khó đi, ta sợ chiếu cố cho nó không được, nếu phải cần, ta sẽ dặn linh thể thông tri cho muội, được không?"
Mị nhi im lặng không nói gì, nàng biết địa phương Lý Cường muốn đi thập phần hung hiểm, rất nhiều chướng ngại đều không phải do người gây nên, mà là do lực tự nhiên biến ảo khó lường, Tiểu Bạch đích xác giúp không được gì. Nàng không thể làm gì khác hơn là không tránh được gật đầu đáp ứng.
Lý Cường đưa mọi người tiến vào Huyễn Ma Châu, còn tự mình cô linh linh đứng ở đó, đang suy nghĩ làm sao đi ra ngoài.
Hắn đem thần thức tiến vào trong Định Tinh Bàn, tìm kiếm vị trí bây giờ. Tinh cầu này trong Định Tinh Bàn không có ghi chép, Lý Cường dùng thần thức ghi ra, trong giây lát, hắn nghĩ thông suốt một đạo lý, Định Tinh Bàn chính là công cụ biện thức phương hướng tốt nhất, ở trong Huân Phong Đái có thể dùng Định Tinh Bàn làm chỉ đường.
Trong Định Tinh Bàn, Lý Cường rốt cuộc tìm được một phương hướng đi ra ngoài, hắn phát hiện mình đang ở trung ương Huân Phong Đái, ở giữa giống như là trung tâm một vòng tròn, yên ắng nhưng ẩn dấu sát khí. Hắn bất chấp tất cả, lập tức bay khỏi tinh cầu hoang vu nhưng rất đẹp này.
Lý Cường lại trùng tiến vào trong Huân Phong Đái, bởi vì có Định Tinh Bàn chỉ đường, hắn rất nhanh hữu kinh vô hiểm xuyên qua những trở cách của Huân Phong Đái.
Bay ra khỏi Huân Phong Đái, tay Lý Cường bắn ra một viên Tinh Sa, hắn biết bằng vào lực lượng của mình rất khó tìm được Kiền Thiện Dong mấy người, ở bên cạnh Huân Phong Đái không thể tùy tiện thuấn di.
Chỉ chốc lát sau, Lý Cường nhìn thấy vài đạo kim hồng bay tới, hắn nhịn không được nở nụ cười.
Kiền Thiện Dong vừa thấy mặt liền mắng: " Tiểu tử, chuyện gì xảy ra?"
Lý Cường nhún vai mở hai tay ra, giở khuôn mặt tươi cười nói: " Thật ngại quá, không nghĩ tới Huân Phong Đái biến thái như thế, cũng may tìm được một tinh cầu nghỉ ngơi một chút, mới không bị mệt chết a."
Kiền Thiện Dong run lên, đột nhiên kêu to: " Ngươi nhìn thấy tinh cầu trong Huân Phong Đái? Tinh cầu kia có phải có rất nhiều thiên tài địa bảo tạo thành? Linh khí phi thường sung túc?"
Lúc này, Xích Minh, Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự cũng tới rồi, Xích Minh tò mò hỏi: " Lão Kiền, chuyện gì kinh hãi kỳ quái như vậy?"
Kiền Thiện Dong cuống quýt lắc đầu than thở: " Hắn ở trong Huân Phong Đái gặp một tinh cầu, còn ở đó nghỉ ngơi một lát rồi mới chạy tới...trời ạ, đó chính là Bảo Tinh ngàn năm khó gặp a!"
Hiên Long nghiêng đầu không nói gì. Đại Nam Phong Ngự nói; " Tiểu huynh đệ lần đầu tiên qua Huân Phong Đái, hắn đương nhiên không rõ ràng trong Huân Phong có cái gì, chỉ là...đáng tiếc, đáng tiếc, loại tinh cầu này rất khó gặp được."
Lý Cường khó hiểu hỏi: " Tinh cầu kia đích xác có rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng ta không có thời gian dừng lại trên đó, bởi vì vội vã đi ra, ta có ghi chép lại trong Định Tinh Bàn, sau này cần về đó cũng rất thuận tiện."
Kiền Thiện Dong nói: " Trong Định Tinh Bàn ghi chép không tính được đâu, tinh cầu như vậy tùy lúc đều di động, chỉ cần ngươi rời đi, sau này cũng tìm không được nữa...đáng tiếc, trung tâm tinh cầu này có một loại bảo bối – Cổ Thần Tu Thạch, chỉ cần luyện chế xong, bên người ngươi vĩnh viễn sẽ không thiếu thốn linh khí, ai! Ngươi bỏ qua một đồ vật tốt như vậy rồi."
Lý Cường thản nhiên nói: " Chỉ là một bảo vật mà thôi, không có gì đáng tiếc cả, chúng ta ở chỗ này trì hoãn không ít thời gian, vẫn là đi sớm một chút thôi, có lẽ con đường phía sau càng khó đi hơn."
Xích Minh lặng lẽ truyền âm nói: " Đại ca, ngươi thật sự không có lấy được Cổ Thần Tu Thạch hay sao?"
Lý Cường có chút lắc đầu. Xích Minh tiếc nuối thở dài, hắn biết Lý Cường nói không có lấy nhất định là không có lấy, người này ngay cả thần khí cũng đem tặng người, đừng nói chi chỉ là một tảng đá.
Nơi này tạm thời không thể sử dụng Tinh Diệu, thực lực Kiền Thiện Dong trước mắt cực mạnh, hắn xuất ra một kiếm trận bao vây mọi người, mang theo bọn họ hướng phương xa bay đi.
Một khi kết khởi kiếm trận, năm người tạo thành một thể, loại tiên trận này công lực thích hợp thì không khác nhau lắm, tốc độ so với Tinh Diệu bình thường cũng chậm hơn rất nhiều, nhưng so với phi hành phải nhanh hơn.
Tiếp theo dừng lại chính là một tinh cầu quá cảnh – Đàn Thiều Tinh.
Mọi người đứng trên bầu trời Đàn Thiều Tinh, Hiên Long nói: " Lần trước chúng ta ở mặt trên dừng lại một chút rồi đi, nghe nói nơi này có gia tộc của Cổ tiên nhân, Cô Tinh đại nhân nguyên lai định đi bái phỏng, nhưng thời gian không còn kịp, ta nhớ kỹ từng có người nói qua, nơi này là địa phương mà Cổ tiên nhân hay dừng lại."
Kiền Thiện Dong gật đầu nói: " Ta biết, trước kia có nghe Phạm Khải Thiên Quân nói qua, nơi này có một gia tộc Cổ tiên nhân, chúng ta có thể đến bái phỏng một chút."
Lý Cường tò mò hỏi: " Lần trước Thiên Chân Thượng Nhân chính là Cổ tiên nhân, lão Kiền, Cổ tiên nhân có khác biệt gì với các ngươi sao? Tại sao bọn họ không thể ở lại tiên giới?" Hắn thật sự là không rõ, tiên giới và thế tục giới so sánh cũng không hề đơn giản hơn chút nào, Cổ tiên nhân, Thủy Ẩn Giả, còn có cái gì Tu Thần Giả, rối loạn đến hồ đồ, hắn mơ hồ cảm giác được, những tiên nhân khác có lẽ không phải là con đường mà người tu chân phải trải qua, người tu chân có lẽ còn có một phương hướng tu hành khác.
Kiền Thiện Dong nói: " Tiên nhân bây giờ cũng người tu tiên viễn cổ không giống nhau, tại viễn cổ, Cổ người tu tiên mới là chúa tể chính thức, chỉ là sau này ngày càng nhiều người tu chân sử dụng phương thức tu hành của bây giờ, nên tiên giới mới ngày càng lớn mạnh. Hơn nữa thế giới này lại to lớn như vậy, Cổ tiên nhân cơ bản đều đang ẩn cư, phương thức cuộc sống của bọn họ chúng ta cũng không rõ ràng lắm, tại tiên giới chúng ta chỉ có Thất Đại Thiên Quân mới có thực lực gặp gỡ Cổ tiên nhân, cho nên khi chúng ta nhìn thấy Cổ tiên nhân...phải khách khí một chút, thần thông của bọn họ không phải chuyện đùa."
Lý Cường gãi gãi đầu, bây giờ hắn mới hiểu được, nguyên lai tiên nhân nơi tiên giới cũng không phải tiên nhân chính tông, chính tông chính là Cổ tiên nhân, bọn họ dùng phương pháp gì tu hành thật làm cho người ta tò mò. Lý Cường nghĩ thầm: " Có lẽ ta tu thần trùng hợp với pháp môn Cổ tu thần, cho nên khiến cho Thanh Đế chú ý?" Suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: " Chẳng lẽ Cổ tiên nhân đều có đại thần thông đại pháp lực sao?"
Hiên Long nói: " Điều này không nhất định, Cổ tiên nhân cũng có lợi hại hay bình thường, trên đời này không có khả năng ai cũng giống nhau a."
Xích Minh không nhịn được nói: " Thật phiền! Tu ma so với tu tiên đơn giản hơn, tu thần cũng phiền...uy, ta nói mấy người các ngươi, có đi chưa a? Không đi thì rời đây, nếu đi..."
Lý Cường liếc mắt nhìn lại, trong lòng nao nao, sắc mặt Xích Minh phi thường khó coi, trên mặt lúc xanh lúc hồng. Hắn nắm lấy Xích Minh, đem thần thức đi tới, phát hiện Kim Tôn Thần Tâm của Xích Minh hoàn toàn rối loạn.
Lý Cường kinh ngạc nói: " Chuyện gì xảy ra?"
Kiền Thiện Dong đem thần thức đi tới, nói: " Đáng chết! Nếu ngươi bị tẩu hỏa, muốn tu ma cũng không có khả năng nữa đâu, mọi người sẽ xong đời với ngươi! Lý lão đệ, mau cho hắn ăn một viên Già Duệ Thần Đan...ai, nếu không có thần đan, người này chết chắc rồi! Hắn nhất định là tiến cảnh quá nhanh."
Lý Cường nói: " Nơi này không phải địa phương tu luyện, nhanh, chúng ta đi xuống." Hắn ôm lấy Xích Minh bay xuống phía dưới, nói: " Huynh đệ, ổn lại, có thần đan có thể hóa giải, bây giờ đừng vận công."
Xích Minh không nói một lời, hai mắt tràn đầy hung quang, hắn sắp bộc phát.