Bầu trời Đàn Thiều Tinh có cấm chế, bất quá cấm chế này đối với tiên nhân thì không có hiệu quả.
Lý Cường rơi xuống trên mặt đất thì lập tức để cho Xích Minh khoanh chân ngồi vững. Sắc mặt của Xích Minh đã biến thành màu đen, Lý Cường đem Già Duệ Thần Đan cho hắn nuốt vào, thúc dục công lực trợ giúp hắn chỉnh chu thần dịch lực đang vặn loạn, mấy người Kiền Thiện Dong đứng ở một bên hộ pháp cho hai người.
Già Duệ Thần Đan là tứ tập đan, bất luận đối với tiên nhân hay tu thần giả mà nói, đều là cực tốt, chính là linh đan diệu dược. Xích Minh được Già Duệ Thần Đan trợ giúp, hơn nữa được thần dịch lực của Lý Cường chỉnh chu, công lực cuồng trướng lên một tầng lớn, đã bước vào cảnh giới sơ bộ của Lục U Thiên. Chỉ là kể từ đó, sau này hắn càng khó đi, nhờ lực lượng của thần đan tu nhập vào cảnh giới càng cao, đã phạm vào tối kỵ của tu thần Thiên Tiến Chương.
Lý Cường đứng dậy, nhẹ giọng thở dài, Hiên Long hỏi: " Lão đệ, thế nào?"
Lý Cường lắc đầu nói: " Tiến cảnh của hắn quá nhanh, lòng hiếu thắng lại quá mạnh mẽ, như vậy tiếp tục tu luyện sẽ thập phần nguy hiểm."
Kiền Thiện Dong đột nhiên nói: " Ngươi biết tiên nhân tu luyện công pháp này nhanh tới thế nào không?" Lời này lập tức khiến mọi người chú ý, Đại Nam Phong Ngự hỏi: " Kiền đại ca, tiên nhân tu luyện rất nhanh sao?"
Kiền Thiện Dong gật đầu nói: " Nếu là tiên nhân tu luyện, chỉ dùng không tới trăm năm thời gian có thể đạt tới Thất Tinh Thiên cảnh giới..."
Trong lòng Lý Cường rùng mình, hỏi: " Thanh Đế tu luyện bao lâu?"
Kiền Thiện Dong than thở: " Ai có thể tính được lão nhân gia hắn tu luyện bao lâu, ta chỉ biết là, khi ta thăng nhập tiên giới, thì ông ấy đã là chí tôn của tiên giới rồi."
Lý Cường ngơ ngác nhìn Xích Minh, thì thào lẩm bẩm: " Nói như thế, công pháp này quá tà môn rồi..."
Kiền Thiện Dong nói: " Lão đệ, đừng cúi đầu ủ rũ, tu hành quá nhanh có lẽ đối với tiên nhân bất lợi, nhưng đối với các ngươi có thể bất đồng, ngươi là từ tu chân đi tu thần, còn hắn là từ ma tôn đi tu thần, cùng với sự tu luyện của tiên nhân hẳn là có khác biệt rất lớn."
Lý Cường nói: " Ai biết có khác biệt gì, ha ha, không có gì không tưởng nổi, có thể sống đến bây giờ, ta đã mừng rỡ lắm rồi, sau này sống tới đâu hay tới đó."
Lời hắn nói không ai tán đồng, đối với tiên nhân mà nói, chết là chuyện không thể có, kể cả Xích Minh cũng không có ý nghĩ như Lý Cường, bọn họ cho rằng chuyện mình bất tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Ý nghĩ của tiểu tử thúi thật là kỳ quái."
Hoàn cảnh của Đàn Thiều Tinh rất bình thường, rất giống Tây đại lục của Thản Bang Tinh, chỉ là nơi này không có con người ở lại. Mặt ngoài tinh cầu do rừng rậm, thảo nguyên và ao đầm bao trùm, cơ hồ không có núi non, đại bộ phận địa phương đều là bình nguyên, hải dương chiếm cứ một nửa diện tích tinh cầu, nơi này khí hậu ươn ướt ôn nhuận, không khí rất thích hợp cho thực vật sinh trưởng.
Qua suốt mười ngày thời gian, Xích Minh hoàn toàn khôi phục, hắn đứng dậy cười hì hì nói: " May mắn đại ca có thần đan, nếu không ta xong đời rồi, kỳ quái, nguyên lai đang hoàn hảo, sao lại đột nhiên bốc lửa như vậy? Đại ca, công pháp của ngươi quá tệ rồi, ai, vẫn là tu ma tốt hơn a, cho tới bây giờ cũng không cần lo lắng cái gì mà tẩu hỏa tự bạo..." Hắn còn chưa nói xong, đã bị Lý Cường đá một cái té ngã.
Xích Minh ở tại không trung lộn một vòng, vững vàng rơi xuống, hắc hắc cười nói: " Ta thích nhìn thấy bộ dáng nổi điên của đại ca, vui thật! Ha ha.."
Lý Cường cười mắng: " Ngươi nếu muốn sống lâu một chút, thì đừng nóng vội tăng lên cảnh giới của mình, ngu ngốc a! Nếu ngươi tự bạo, chúng ta cũng sẽ không may theo, nhớ kỹ phải tiết chế! Mụ nội nó, sớm muộn gì cũng có một ngày bị ngươi hại chết!"
Hiên Long ở một bên tiếp lời nói: " Ngươi muốn để cho hắn tiết chế...khó khăn, phong cách của hắc ma giới chính là tranh cường đấu thắng, hắn sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào tăng trưởng công lực, không tin các ngươi cứ nhìn xem, làm không tốt, hắn sẽ là người thứ hai tự bạo." Hắn cố ý nói rất nghiêm trọng, ý đang nhắc nhở Xích Minh.
Xích Minh cũng biết ý tốt của mọi người, hắn nhếch miệng nói: " Ta tốt xấu cũng là ma tôn xuất thân, không thực lực...ta...ta khó chịu a..." Hắn dùng sức vỗ vỗ ót: " Tốt lắm rồi, được rồi, ta biết rồi, sau này sẽ tiết chế...mẹ kiếp, ta nhất định phải tiết chế! Phiền a..."
Kiền Thiện Dong nói: " Chúng ta lập tức đến địa phương Cổ tiên nhân ẩn cư, bái phỏng chủ nhân một chút, có lẽ tiên giới cũng có người ở nơi đó, như vậy chúng ta có thể hiểu rõ một chút tình thế bây giờ."
Hiên Long nói: " Kiền đại nhân đối với Cổ tiên nhân ẩn cư nơi này có quen thuộc hay không? Ta chỉ nghe nói, vị Cổ tiên nhân kia tên là Bột Bối Tư."
Lý Cường cười nói: " Tên này cổ quái..Bột Bối Tư, là ý gì?"
Kiền Thiện Dong cười nói: " Hình như là ý tứ cố chấp, a a, ta nghe nói hắn là một người rất thú vị, tiên giới có không ít tiên nhân đều cũng nhận thức hắn, chúng ta gọi hắn là Bột Bối Tư Thượng Nhân."
Xích Minh chen lời: " Hắn có lợi hại không?"
Hiên Long nói: " Đương nhiên lợi hại, Cổ tiên nhân mà không lợi hại hay sao? Xích Minh, ngươi tốt nhất nên an phận một chút." Hắn nhịn không được mở lời cảnh cáo. Hiên Long còn không biết tính tình của Xích Minh, dưới tình huống không có nắm chắc, Xích Minh sẽ không gây loạn, tựa như sau khi hắn bị Cô Tinh giam cầm, Lý Cường chỉnh trị hắn đến choáng váng đầu óc, hắn đều chịu đựng được, hắn có một tư tưởng thâm căn cố đế, hết thảy dùng thực lực nói chuyện.
Lý Cường hỏi: " Tinh cầu này lớn như vậy, hắn ở nơi nào?"
Kiền Thiện Dong nói: " Ta biết, trước kia có bằng hữu từng nói cho ta."
Lý Cường biết Kiền Thiện Dong tại tiên giới có rất nhiều bằng hữu, hắn là một người có tin tức linh thông, ngay cả Thủy Ẩn Giả mà cũng nhận thức, cho nên hắn tìm được chỗ ở của Cổ tiên nhân cũng không kỳ quái.
Kiền Thiện Dong hô: " Mọi người đi theo ta, đừng dùng thuấn di, bay đi thôi." Không sử dụng thuấn di là ý tứ tỏ vẻ tôn trọng, đây là quy củ chỉ dùng để đối đãi tiền bối của tiên giới.
Lướt qua thảo nguyên và ao đầm, năm người bay đến bầu trời của rừng rậm nguyên thủy lớn nhất Đàn Thiều Tinh, ước chừng bay được thời gian một bữa cơm, rốt cuộc đi tới chỗ ở của Cổ tiên nhân Bột Bối Tư.
Từ trên bầu trời có thể nhìn thấy trong rừng sâu có một khối đất trống màu trắng, mở rộng tầm mắt về phía trước, chỉ thấy xa xa súc lập một tòa kiến trúc bảy góc hùng vĩ. Trong rừng rậm tán lạc rất nhiều cột đá màu trắng, mỗi đỉnh cột đá đều đứng một kim giáp chiến sĩ, giống như được điêu khắc không hề nhúc nhích. Trong rừng rậm còn có rất nhiều tảng đá bằng phẳng lộ thiên, bay lại gần thì thấy có người đang hoạt động ở mặt trên.
Năm người mới tới, kim giáp chiến sĩ đứng thẳng trên những cột đá phụ cận đột nhiên bay lên, có bốn kim giáp chiến sĩ ngăn trở đường đi. Kiền Thiện Dong nói: " Mọi người đừng động thủ, bọn họ chỉ là kim giáp chiến sĩ bình thường, chỉ cần không động thủ là bọn họ sẽ không chủ động công kích." Cũng quả nhiên, bốn kim giáp chiến sĩ chỉ vây lại, cũng không hề động thủ.
Lý Cường phát hiện những kim giáp chiến sĩ này cũng không phải là loài người chính thức, mà giống như được tu luyện ra, trên mặt họ đều che trùm bộ giáp, bộ dáng có vài phần giống như Kiền Thiện Dong, Kiền Thiện Dong cũng mang mặt nạ.
Chỉ chốc lát sau, từ xa xa bay tới một đội người, Lý Cường kinh ngạc phát hiện những người này rất giống người tu chân, hắn hỏi: " Lão Kiền, bọn họ là người tu chân?"
Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: " Bọn họ là người tu tiên, dùng cổ pháp tu luyện, không giống như tu chân giới bây giờ, bất quá nhân số bọn họ rất ít, đều là đệ tử môn nhân của Cổ tiên nhân."
Đội người nọ chừng mười lăm, mười sáu người, người tuổi trẻ cầm đầu dương tay đánh ra một đạo linh huyền, vây bắt những kim giáp chiến sĩ quay về trên cột đá, một lần nữa đứng thẳng bất động. Thanh niên kia làm ra một lễ tiết cổ quái, một tay co vào một tay đưa ra, thân thể có chút cúi xuống, hỏi: " Người, các vị là tiên giới La Thiên Thượng Tiên?"
Lý Cường lập tức nhận thấy được những người này không giống như người tu chân, mặc dù tu vi không cao, nhưng bọn hắn có thể đứng thẳng thân thể trước mặt La Thiên Thượng Tiên mà không tự ti hành lễ nói chuyện, có thể thấy phương pháp tu hành của bọn họ bất đồng, không giống tầm thường.
Kiền Thiện Dong gật đầu nói: " Bột Bối Tư Thượng Nhân khỏe không, ta là La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong."
Người tuổi trẻ kia cung kính nói: " Tiên tổ vừa trở về, lão nhân gia vẫn khỏe. Ta là Bạch Nhĩ Thiếp, trạch vệ của tiên cư, mời Kiền đại nhân!"
Hắn mặc bào phục màu trắng, tướng mạo rất là kỳ lạ, con mắt rất lớn, hướng ra ngoài lộ ra, chính là nhân thế vẫn gọi là Kim Ngư Nhãn, lông mày cực nhạt, cơ hồ nhìn không ra màu sắc, ót lại trống trải, tóc ở sau ót chỉ để lại một khối, chỉnh chu thành một hình tam giác, miệng cũng rất lớn, răng rất bắt mắt, đặc biệt hàm răng còn khảm hạt châu màu bạc, giống như là một loại pháp bảo. Loại tướng mạo này xem ra xấu tới mức cùng cực, nhưng hắn lại mang tới cho người ta một loại cảm giác ôn hòa, ấm áp và hào phóng, bất tri bất giác Lý Cường cũng không còn thấy hắn xấu xí nữa.
Hiên Long, Đại Nam Phong Ngự, Lý Cường và Xích Minh đều cũng không nói lời nào, trong lòng Lý Cường nghĩ: " Bạch Nhĩ Thiếp? Tên thật quái, gương mặt cũng lạ, trạch vệ có lẽ là quản gia hoặc thị vệ? Mặc kệ nó, dù sao có Kiền Thiện Dong ra mặt, đi theo là được, nhưng không biết Bột Bối Tư có hình dạng gì." Hắn một bên miên man suy nghĩ, một bên gắt gao đuổi theo.
Kiền Thiện Dong là La Thiên Thượng Tiên nơi tiên giới, địa vị tự nhiên khác hẳn, không giống như tiên nhân bình thường, Bạch Nhĩ Thiếp trực tiếp đưa bọn họ đi vào trung tâm, tòa kiến trúc giữa khu lớn nhất – Thất Giác Cao Thai. Một bước đi lên cao thai thì Lý Cường hiểu được, đây là một tiểu hình truyền tống trận, là để đi thông kiến trúc bảy góc kia.
Cũng quả nhiên, một đạo bạch quang hiện lên, mọi người được truyền vào trong kiến trúc đó.
Từ bước đầu tiên đi vào, Lý Cường chỉ biết nơi này là một huyễn cảnh phi thường cao minh. Đối với huyễn cảnh hắn đặc biệt có hứng thú, đều rất chú ý nghiên cứu, cho nên dù là huyễn cảnh do Cổ tiên nhân thiết lập hắn cũng không sợ hãi, dựa vào một đôi thần nhãn, trong huyễn cảnh hắn đều có thể nhìn xuyên thấu. Nơi này còn hơn trận pháp Thủy Ẩn Giả Thiên Cô bài trí, thật sự là mỗi một bầu trời lại có một chỗ khác, khác biệt thật rất lớn.
Những người đến đây đều có thể nhìn xuyên qua huyễn cảnh, nhưng là vì tôn trọng chủ nhân, bọn họ cũng không lên tiếng đi theo sát Bạch Nhĩ Thiếp. Bạch Nhĩ Thiếp để lại đội người của mình, chỉ có một mình hắn bồi tiếp đi xuống, hắn vừa đi vừa nói: " Đây là huyễn cảnh bình thường, vì muốn cho thuận mắt thư thích một chút, xin mời đi hướng này."
Theo di hình hoán cảnh, đoàn người đi tới giáp biển. Lúc này Lý Cường có chút choáng váng, hắn biết đây chính là nước thật, tuyệt không phải huyễn hóa ra tới, loại biến ảo trình độ này so với vừa rồi còn cao hơn một bước. Trong mắt hắn kim mang chợt lóe, vận công nhìn lại, nơi này không ngờ lại là một cái hồ thật lớn dưới đất.
Bạch Nhĩ Thiếp cười nói: " Xin theo ta cùng bay qua."
Xích Minh nhỏ giọng nói thầm: " Thật là cao giá ghê gớm a..." Lời còn chưa nói xong đã bị Kiền Thiện Dong trừng mắt một cái. Lý Cường cũng có đồng cảm, nhưng hắn vẫn nhịn được hơn so với Xích Minh.
Rất nhanh, một bình thai xuất hiện tại trước mắt, bình thai phiêu phù ngoài khơi, một hán tử cao lớn mặc trường bào màu lam ám hoa đưa lưng về phía mọi người, hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở phương xa, tựa hồ đang lâm vào trầm tư.
Bạch Nhĩ Thiếp ý bảo mọi người đáp xuống bình đài, tiến lên thi lễ nói: " Tiên tổ, khách nhân tới."
Kiền Thiện Dong giành bước lên trước, nói: " La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong ra mắt Bột Bối Tư Thượng Nhân."
Bột Bối Tư chậm rãi xoay người lại, nhìn mọi người một lượt, nói: " Là tiên giới Kiền đại nhân a, còn mấy vị này là..?"
Kiền Thiện Dong nói: " Đây là La Thiên Thượng Tiên Hiên Long, tiên nhân Đại Nam Phong Ngự..còn có..Thanh Đế đệ tử Lý Cường, tu thần giả Xích Minh." Hắn do dự một chút, nhưng vẫn nói ra thân phận của Lý Cường.
Lý Cường hiểu được ý tứ của Kiền Thiện Dong, hắn cố ý nói như vậy, làm cho Bột Bối Tư xem trọng. Hắn không cho là đúng, chỉ âm thầm lắc đầu, Thanh Đế hiện tại cũng chưa có thu mình làm đồ đệ chính thức, hơn nữa, hắn cũng không xem Thanh Đế như là sư tôn, nhưng Kiền Thiện Dong nói như vậy, hắn cũng không tiện phản bác, chỉ có thể trầm mặc không nói gì.
Cũng quả nhiên, trên mặt Bột Bối Tư hiện ra một tia kinh ngạc, hai La Thiên Thượng Tiên, hai tu thần giả và một tiên nhân, tổ hợp như vậy thật kỳ quái thì có kỳ quái, trong đó có một tu thần giả không ngờ lại là đệ tử của Thanh Đế. Hắn nhìn Lý Cường từ trên xuống dưới nửa ngày, mới nói: " Đệ tử của Thanh Đế? Khó có thể tin a...bây giờ không ngờ lại xuất hiện tu thần giả nữa?" Thanh âm của hắn trầm thấp dễ nghe, giống như một cổ thần chung( chuông cổ) xuyên thấu vào đáy lòng người.
Gương mặt của Bột Bối Tư Thượng Nhân không khác gì Bạch Nhĩ Thiếp, cũng có một đôi Kim Ngư Nhãn, duy nhất khác biệt là lông mày, hắn có một lông mày hình tròn, trong đó kéo dài từ mi tâm tới góc mày, có vẻ thung lại và tán mạn. Hắn nói: " Bạch Nhĩ Thiếp, ngươi đi xuống chuẩn bị...tiếp đãi khách quý..đi thôi." Bạch Nhĩ Thiếp hành lễ rời đi.
Kiền Thiện Dong cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn biết đãi ngộ khách quý mà Bột Bối Tư nói là nghĩa gì, đó là chuẩn bị dành cho nhân vật cỡ Thiên Quân. Hắn nói: " Thượng Nhân không cần khách khí, cửu ngưỡng đại danh của Thượng Nhân, đặc ý lại đây bái phỏng, chỉ là chúng ta không thể trì hoãn quá lâu."
Bột Bối Tư Thượng Nhân như không nghe thấy, tự nói: " Mọi người ngồi đi, tiểu huynh đệ, ngồi bên cạnh ta." Hắn ngoắc Lý Cường.
Lý Cường mỉm cười, đi ra phía trước khoanh chân ngồi xuống, Kiền Thiện Dong mấy người cũng cùng ngồi xuống. Trong lúc nhất thời, mọi người đều cũng tĩnh mặc không nói, chỉ nghe tiếng sóng biển đang vỗ chung quanh.
Bột Bối Tư đè bào phục xuống, chậm rãi ngửa người nửa nằm nửa ngồi xuống, hỏi: " Tiểu huynh đệ bái Thanh Đế làm sư lúc nào vậy?"
Lý Cường nhịn không được cười nói: " Nguyên lai Cổ tiên nhân cũng không thể miễn tục( miễn đi ý niệm tục thế), bái Thanh Đế làm sư rất trọng yếu hay sao?"
Bột Bối Tư ha ha cười to: " Ân, có thú vị, thật lâu đã không ai nói chuyện với ta như vậy rồi."
Mồ hôi lạnh của Kiền Thiện Dong cũng đã muốn tuôn xuống, Lý Cường gặp Thiên Cô cũng vô lễ như thế này, lần này lại nữa rồi. Hắn vội vàng đả xóa: " Gần đây tiên giới có không ít người đến đây phải không?"
Bột Bối Tư lấy tay nâng đầu, chậm rãi nói: " Đích xác tiên giới có không ít người đến...kỳ thật, các ngươi không đi Hâm Ba Giác cũng sẽ có người đến quản chuyện ở đó, Nghịch Hành Thông Đạo đóng cửa lâu như vậy, Ba Nạp Nhân của Hâm Ba Giác không phải cũng không có khuếch tán hay sao? Ta xem...chính là các ngươi vẫn niệm niệm không quên Hâm Ba Cổ Thần Tàng phải không, trước kia chỉ có cao thủ ngoài Thiên Quân mới đi thám xét, bây giờ ngay cả La Thiên Thượng Tiên cũng muốn đi xem náo nhiệt, ai, thời gian mở ra hình như còn chưa tới đó."
Kiền Thiện Dong cười khổ lắc đầu, hắn không có cách nào khác giải thích, với thân phận của hắn căn bản là không thể nói cái gì. Lý Cường bắt đầu thấy hứng thú, chuyện này Kiền Thiện Dong vẫn e dè sâu đậm, mỗi lần hỏi hắn cũng không chịu nói tỷ mỷ. Hắn nhịn không được hỏi: " Bột Thượng Nhân..." Kiểu xưng hô này thật là kỳ quái, Kiền Thiện Dong vội vàng nhắc nhở: " Lão đệ, là Bột Bối Tư Thượng Nhân."
Lý Cường lập tức thay lời: " Bột Bối Tư Thượng Nhân, Ba Nạp Nhân là ai? Còn Hâm Ba Cổ Thần Tàng là vật gì vậy?"
Bột Bối Tư trừng đôi mắt kim ngư, ngạc nhiên nói: " Ngươi không biết? Vậy ngươi đi Hâm Ba Giác làm gì?"
Lý Cường cười khổ nói: " Ta đi là vì cứu người, đại ca và sư tôn của ta bị hãm tại Hâm Ba Giác."
Bột Bối Tư càng kinh ngạc: " Sư tôn ngươi? Không phải Thanh Đế hay sao? Sao hắn lại bị hãm tại Hâm Ba Giác..ngươi..."
Hiên Long vội vàng giải thích: " Hắn nói sư tôn là hắn bái khi tu chân, còn Thanh Đế...là chuyện sau này."
Bột Bối Tư hít sâu một hơi, có chút lắc đầu: " Sư tôn ngươi là tiên nhân? Người tu chân không vào được Hâm Ba Giác đâu."
Lý Cường nói: " Sư tôn của ta là Tán tiên."
Con ngươi của Bột Bối Tư muốn trừng rớt ra: " Ngươi không ngờ lại bái Tán tiên làm sư? Kỳ quái, Tán tiên có thể chạy tới Hâm Ba Giác, coi như là rất lợi hại rồi."
Trong lòng Lý Cường thầm mắng, mỗi lần nói đến chỗ mấu chốt, thì bọn người kia luôn mơ hồ xóa đi vấn đề. Hắn tiếp tục hỏi tới: " Thượng Nhân, Ba Nạp Nhân là ai? Còn có Hâm Ba Cổ Thần Tàng là vật gì vậy? Tiểu tử thật sự là tò mò a."
Bột Bối Tư trầm ngâm chốc lát, nói: " Không biết ngươi có rõ ràng về lai lịch của Cổ tiên nhân hay không?" Nhìn bộ dáng của hắn, như muốn bắt đầu từ đầu mà nói.
Lý Cường gãi đầu nói: " Thượng Nhân, không dối gạt ngươi, đừng nói là Cổ tiên nhân, dù là lai lịch của tiên nhân ta cũng không rõ ràng lắm, tiểu tử kiến văn rất kém, còn xin mời Thượng Nhân chỉ điểm." Hắn bày ra bộ dáng hư tâm cầu dạy.
Bột Bối Tư tựa hồ rất vừa lòng thái độ của Lý Cường, hắn ho khan một tiếng, mỉm cười nói: " Sớm nhất thì chỉ có tu thần giả, về phần người tu tiên và Cổ tiên nhân đều là sau mới xuất hiện, tu thần giả thành thần phi thường nguy hiểm, tuyệt đại bộ phận đều có chung kết tự bạo, hơn nữa không có con đường thứ hai tốt đẹp để đi, thẳng đến khi có một nhân vật lợi hại xuất hiện..."
Chẳng những Lý Cường nghe nói lần đầu tiên, ngay cả người có kiến thức uyên bác như Kiền Thiện Dong cũng chưa từng nghe nói qua. Lý Cường hỏi: " Nhân vật lợi hại? Hắn là ai vậy?"
Trên mặt Bột Bối Tư hiện ra một tia khâm phục: " Đó là một người tu thần thành công, hắn đem một bộ phận công pháp truyền cho Nguyên Cổ Thượng Nhân, vì vậy xuất hiện nhóm đầu tiên là người tu tiên và Cổ tiên nhân, sau công pháp này lại trải qua từng bước tu cải của Nguyên Cổ Thượng Nhân, chậm rãi lưu truyền ra."
Đến lúc này Lý Cường mới biết Thiên Cô lợi hại cỡ nào, hắn há mồm muốn nói cái gì, nhưng vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục lẳng lặng nghe Bột Bối Tư nói.
Bột Bối Tư nói: " Nguyên Cổ Thượng Nhân...cũng là một nhân vật không tưởng tượng a, có thể nói, tiên giới bây giờ chính là do nàng tạo ra. Nàng tu cải các loại phương pháp tu luyện, khiến cho rất nhiều người vốn không cách nào tu thần thành công có đường có thể đi. Theo phương pháp tu luyện không ngừng diễn biến, từ từ hình thành tu chân giới và tiên giới cùng các giới khác, ngay cả Cổ tiên nhân tu tiên thành công cũng đều triêm nhiễm, sẽ không tự bạo một cách kỳ lạ, nhưng là theo công pháp tu luyện thay đổi, Cổ tu thần giả và Cổ người tu tiên cơ hồ biến mất hầu như không còn, còn Cổ tiên nhân cũng không còn nhiều lắm, người tu hành bây giờ tuyệt đại bộ phận đều là người tu chân."
Lý Cường ngơ ngác nhìn Bột Bối Tư, bây giờ hắn mới biết được Kiền Thiện Dong nhìn thấy Thiên Cô tại sao lại cung cẩn như thế, trách không được tại sao khi mình ở trước Thiên Cô thì lại bó tay bó chân như vậy. Hắn dùng sức vỗ ót, đột nhiên " hắc" một tiếng, Bột Bối Tư kỳ quái hỏi: " Ngươi làm sao vậy?"
Kiền Thiện Dong cười nói: " Hắn đại khái đang hối hận cái gì đó, a a."
Xích Minh hỏi: " Đại ca hối hận cái gì?"
Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Đại ca ngươi lúc ở chỗ Nguyên Cổ Thượng Nhân...hì hì, từng cố gắng tranh đấu với Thượng Nhân....hì hì."
Hiên Long và Xích Minh kinh ngạc nói: " Cái gì? Làm sao có thể?"
Hai tay Lý Cường xòe ra, cười nói: " Không có gì, Phong Ngự đại tỷ nói lung tung, đó là Thượng Nhân trêu chọc ta thôi."
Bột Bối Tư đứng lên, kinh ngạc nói: " Các ngươi có gặp qua Nguyên Cổ Thượng Nhân?"
Lý Cường cũng đứng dậy, đi tới bên bình thai nhìn nước biển biến ảo dưới chân, yên tĩnh nói: " Có gặp qua."
Bột Bối Tư không khỏi nghiêm nghị kính trọng: " Đáng tiếc, cho tới bây giờ ta không có gặp qua hắn, lão đệ, có cơ hội giới thiệu một chút?" Ngay cả xưng hô hắn cũng thay đổi.
Lý Cường cảm thấy không thể tư nghị: " Ngươi là Cổ tiên nhân a, sao lại không quen biết Nguyên Cổ Thượng Nhân?"
Kiền Thiện Dong nói: " Nguyên Cổ Thượng Nhân không có ý nguyện gặp Cổ tiên nhân đâu."
Bột Bối Tư than thở: " Đương nhiên là biết, bất quá ta rất kính nể khí phách và kiến thức của Nguyên Cổ Thượng Nhân, mặc dù có không ít Cổ tiên nhân đối với hắn không phục thậm chí cừu hận, nhưng cũng có rất nhiều Cổ tiên nhân nghĩ giống như ta."
Kiền Thiện Dong chỉ biết Bột Bối Tư Thượng Nhân ủng hộ tiên giới, nếu không hắn cũng không tùy tiện đến đây bái phỏng.
Lý Cường dần dần có chút hiểu được, nhìn ra là do Nguyên Cổ Thượng Nhân tu cải phương pháp tu luyện, đem phương thức truyền thừa của Cổ tiên nhân hoàn toàn phá hủy, vô hình trung đắc tội Cổ tiên nhân, bây giờ nhìn không thấy được Cổ người tu tiên và Cổ tu thần giả thì biết, Cổ tiên nhân đã không còn hậu nhân. Nhìn bộ dáng con người của thế tục giới càng thích hợp tu chân, mà không thích hợp phương pháp tu luyện của Cổ tiên nhân.
Bột Bối Tư nói tiếp: " Hâm Ba Giác vốn là căn cứ địa của Cổ tiên nhân, tại thật lâu trước kia, đã bị bỏ qua, nơi đó còn có Ba Nạp Nhân."
Lý Cường dùng chân đung đưa trong nước biển, hỏi: " Ba Nạp Nhân là ai?"
Bột Bối Tư nói: " Ba Nạp Nhân vốn là trụ cột của Cổ tiên nhân, cũng giống như con người của thế tục giới, bọn họ đột nhiên có được một loại năng lực cổ quái, một loại năng lực nhanh chóng sinh sản, hơn nữa bọn họ vẫn đang có thể tu luyện, nhưng vô luận tu luyện như thế nào, đều không có khả năng thành công, bình thường tu luyện sau trăm năm sẽ bị tự bạo bỏ mình, bởi vậy Hâm Ba Giác là một địa phương thập phần nguy hiểm."
Lý Cường nói: " Nói như thế, trụ cột của Cổ tiên nhân coi như xong hết rồi? Khó trách lại như vậy."
Bột Bối Tư thở dài: " Tuyệt đại bộ phận Cổ tiên nhân đều là Ba Nạp Nhân tu luyện mà thành, chỉ có số ít bộ phận Cổ tiên nhân giống chủng tộc như các ngươi, thật ra Ba Nạp Nhân cũng không khác biệt các ngươi lắm, chỉ là từ khi có được năng lực sinh sản nhanh chóng, bọn họ đã mất đi tư chất tu thần và tu tiên, thậm chí còn không cách nào tu chân, Cổ tiên nhân chúng ta đành phải bỏ qua Hâm Ba Giác. Bởi vì Ba Nạp Nhân có được năng lực sinh sản kinh khủng, vì muốn kìm chế sự lan tràn vô hạn của bọn họ, sẽ ảnh hưởng đến tu chân giới bây giờ, Nguyên Cổ Thượng Nhân không thể không liên hợp mấy Thủy Ẩn Giả có đại thần thông đại pháp lực, đem cả Hâm Ba Giác phong tỏa lại..." Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ có chút không đành lòng nói tiếp.
Lý Cường không nghĩ tới chuyện lại phức tạp như thế, hắn hỏi: " Cổ tiên nhân chịu đáp ứng hay sao?"
Bột Bối Tư hỏi lại: " Không đáp ứng? Cổ tiên nhân dám phản đối...đại bộ phận đều bị bọn họ giam cầm rồi, ta vì thế cũng từng chuẩn bị đi vào đánh nhau chết sống, nhưng sau đó ta có được một tin tức, lúc này mới quyết định lưu lại canh giữ bên bờ Hâm Ba Giác, trấn thủ thông đạo này."
Không biết thế nào, Lý Cường đột nhiên nhớ tới mình ở trong Bối Dã Đan Đỉnh thả ra Cổ tiên nhân – Thiên Chân Thượng Nhân, trách không được Kiền Thiện Dong nhìn thấy hắn thì lại sợ hãi như vậy.
" Là tin tức gì khiến cho ngươi phải bỏ qua việc tranh đấu sinh tử?" Xích Minh tò mò hỏi.
Bột Bối Tư nói: " Hâm Ba Cổ Thần Tàng."
Xích Minh mở to miệng rộng cười nói: " Có phải bên trong có đồ vật gì tốt hay không? Nguyên Cổ Thượng Nhân kia thật là lợi hại, kỳ quái, sao ngươi không đi tìm Cổ Thần Tàng, trốn ở Đàn Thiều Tinh làm gì? Không nghĩ ra a."
Kiền Thiện Dong thiếu chút nữa bị Xích Minh hù chết, người này chẳng những nói hưu nói vượn, còn loạn xạ kích thích người khác.
Sắc mặt Bột Bối Tư âm trầm xuống tới, Kiền Thiện Dong, Hiên Long và Đại Nam Phong Ngự cũng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy.
Lý Cường không để ý bọn họ nói cái gì, hắn chỉ suy tư rồi chợt hiểu ra, bật thốt: " Hâm Ba Cổ Thần Tàng có phương pháp giải cứu Ba Nạp Nhân?"
Sắc mặt âm trầm của Bột Bối Tư nhất thời biến đổi, vẻ mặt hắn ngạc nhiên nhìn Lý Cường, một hồi lâu mới hỏi: " Ngươi làm sao nghĩ ra?"
Lý Cường liền đánh ra một chiêu vỗ mông ngựa: " Dĩ nhiên với cảnh giới của Cổ tiên nhân...hẳn là sẽ không vì một cái bảo tàng mà khuất phục người khác đâu." Lời vừa nói ra, Kiền Thiện Dong mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm bội phục Lý Cường biết cách nói chuyện.
Bột Bối Tư được Lý Cường nói xong một câu tâm hoa nộ phóng, cảm thấy tiểu tử này làm sao càng nhìn càng thuận mắt.