DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thị Thiên Địa
Chương 142: Hỗ trợ


Nghe nói từ một năm trước, Đường Vũ Nhu đã dựa vào uy lực cường đại của Băng Tuyết kiếm, đánh bại đại sư tỷ Liễu Tình đã là địa giai võ giả.
 
Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp cả cảnh nội Thiên Tinh Đế Quốc, các thế lực đều bị thiên phú của nàng làm cho giật mình.
 
Một số thế lực hơi yêu càng đố kị vô cùng.
 
Sau khi đánh bại sư tỷ, Đường Vũ Nhu liền được Băng Tuyết Các các chủ đưa vào Băng Tuyết cấm địa khổ tu, để chuẩn bị trên Thiên Thánh đại hội lần này có thể lực áp quần hùng, vì Băng Tuyết Các tranh giành thứ hạng tốt.
 
Trong đầu nhớ lại tư liệu của Lâm Nguyệt, trong lòng Hàn Phong khẽ động, bây giờ hắn rất muốn nhìn thử xem, đường Vũ Nhu này hình dáng ra sao.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong mượn Tiên Thiên đấu khí, đem khí tức tự thân hoàn toàn thu vào thể nội, sau đó lén lút tới gần chỗ hai người nói chuyện.
 
Rất nhanh, Hàn Phong xuyên thấu qua rừng cây, nhìn thấy hai đạo lam sắc thân ảnh.
 
Lúc này nữ tử đứng về phía hắn, Hàn Phong cũng nhận ra chính là một trong ba nữ tử hồi sáng.
 
đứng bên cạnh nàng hẳn là Đường Vũ Nhu, nhưng nàng lại quay lưng về phía hắn, Hàn Phong căn bản vô pháp thấy rõ dung mạo của nàng.
 
Bất quá, Hàn Phong hơi chút quan sát một phen, phát hiện khí tức trên người nàng xác thực không kém, hơn nữa mơ hồ còn mang theo một chút lãnh ý trong đó.
 
Khi Hàn Phong còn đang đánh giá hai người, Đường Vũ Nhu đã mở miệng nói:
 
- Lần này sư tôn bị gian nhân làm hại, trọng thương không nhẹ, phải dùng đan dược mới có thể khôi phục hoàn toàn, Ngũ Sắc Tuyết Liên chính là thuốc dẫn then chốt.
 
Ngừng lại một chút, Đường Vũ Nhu lại tiếp tục nói:
 
- Nghĩ đến tặc tử kia cũng biết tình huồng của người, vì vậy sớm đã đi tới các thành trấn xung quanh Băng Tuyết các thu mua sạch Ngũ Sắc Tuyết Liên rồi. Vì vậy, chúng ta phái nhiều đệ tử như thế vẫn không thể tìm được.
 
- Thì ra là như vậy, hoa tặc nhân đáng ghét.
 
Đường Vũ Nhu cũng gật đầu, tiếp tục nói:
 
- Nguyên bản trong các cũng hy vọng nhân đại hội lần này, tìm xem có thể có đựoc một gốc Ngũ Sắc Tuyết Liên hay không. Nghĩ đến kẻ thù hẳn cũng vô pháp tới đây.
 
- Lẽ nào Vũ Nhu tỷ tỷ nghi ngờ Liệt Diễm Các có quan hệ với tặc nhân?
 
Nàng kia nghe được Đường Vũ Nhu nói như thế, sắc mặt nhất thời biến đổi, kinh thanh hỏi.
 
Bất quá, Đường Vũ Nhu cũng hơi lắc đầu, nói:
 
- Hẳn là không phải, lấy tính các của đám người Liệt Diễm Các, muốn đối phó Băng Tuyết Các chúng ta tự nhiên khinh thường vịêc liên thủ với người ngoài. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng này.
 
Hàn Phong nghe được hai người nói chuyện, trong lòng nhất thời minh bạch, thì ra sáng nay Băng Tuyết Các sở dĩ tranh đoạt như vậy là vì múôn dùng Ngũ Sắc Tuyết Liên để cứu người.
 
Ngũ Sắc Tuyết Liên cũng không phải vật phẩm gì qúy trọng, hiển nhiên là do địch nhân của Băng Tuyết Các đã thu mua toàn bộ trên đại lục.
 
Nghe đến đó, trong lòng Hàn Phong hơi suy tư, nhất thời đã có chủ ý, tuy rằng hiện tại trong tay hắn không có Ngũ Sắc Tuyết Liên, nhưng hắn còn nhớ rõ trong Diệp Chấn Phi động phủ vẫn còn có vài cây Thát Sắc Tuyết Liên.
 
Nghĩ đến so với Ngũ Sắc Tuyết Liên có giá trị hơn nhiều.
 
Tin tửơng Băng Tuyết Các đối với Thất Sắc Tuyết Liên rất có hứng thú.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong suy tư chốc lát liền có quyết định, nưhng không hề ẩn dấu khí tức trên người đã truyền tới hai nàng.
 
- Ai?
 
Đường Vũ Nhu không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất của Băng Tuyệt Các, Hàn Phong mới có động tác liền bị nàng nhận thấy được.
 
Nghe được tiếng quát trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong không sợ hãi, nhẹ nhàng di tới trước mặt hai người.
 
Nhìn thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, nữ tử bên cạnh Đường Vũ Nhu không khỏi quát lên:
 
- Ngươi là ai, vì sao lén lút trốn bên cạnh nghe lén?
 
Đường Vũ Nhu tuy không lên tiếng, nhưng hai mắt cũng lạnh lùng quan sát Hàn Phong.
 
Hàn Phong cũng mặc kệ, mỉm cười giải thích:
 
- Tại hạ vốn múôn ở bên kia nghỉ ngơi, vốn vô ý quấy rối hai vị cô nương, chỉ là không cẩn thận nghe được hai người nói chuyện, nên lúc nãy mới đi ra.
 
- Cái gì không cẩn thận! Ta thấy ngươi rõ ràng là do tặc nhân phái tới, tìm hiểu tin tức của sư tôn từ chúng ta.
 
Nàng kia hung hăng nói, đồng thời rút đoản kiếm bên hông, đâm thẳng tới Hàn Phong.
 
Tu vi đấu khí của nữ tử này mới chỉ là nhân giai ngũ phẩm, so với Mạnh Hùng và Tiêu Linh còn yếu hơn, công kích của nàng trong mắt Hàn Phong mà nói căn bản không hề có tính uy hiếp.
 
Bất quá, Hàn Phong cũng không có ý định đánh loạn với nàng, cước bộ nhất điểm, thân hình khẽ động, đồng thời vươn một tay, ngay khi nàng còn chưa kịp phản ứng, điểm nhẹ lên cổ tay cầm kiếm của nàng.
 
Nàng kia nhất thời như bị sét đánh, cánh tay cầm kiếm tê rần, đoản kiếm suýt nữa rơi trên mặt đất.
 
Đường Vũ Nhu ở bên thấy thế, hai mắt trong trẻo hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lo lắng an nguy của sư muội, liền nhanh chóng đi tới bên nàng, đồng thời lên tiếng nói:
 
- Tiểu Hàn, không được xung động, ngươi không phải đối thủ của hắn!
 
- Sư tỷ, hắn…
 
Nàng kia nghi hoặc nói, Đường Vũ Nhu đã ngắt lời:
 
- Ta tin tưởng lời nói của hắn, lấy thực lực của vị bằng hữu này, nếu như không phải hắn chủ động hiện thân, lấy tu vi của ta căn bản không phát hiện được, nếu như hắn là địch nhân, cần gì phải làm như vậy.
 
Đường Vũ Nhu khi nói chuyện, hai mắt cũng có chút kinh ngạc nhìn Hàn Phong.
 
Vừa rồi Hàn Phong xuất thủ, nàng có chút nhìn không thấu nông sâu của đối phương, nhưng người này tủổi tác có vẻ không khác biệt với nàng lắm, lẽ nào đây cũng là cao thủ trẻ tuổi đựoc tông môn bồi dưỡng được? Trong lòng Đường Vũ Nhu âm thầm suy đoán.
 
Về phần Hàn Phong cũng không biết suy nghĩ của nàng, một kích đắc thủ vừa rồi hắn cũng không tiếp tục tấn công, mà đứng im lại.
 
Đứng cách hai nàng hơn một bước, lẳng lặng quan sát Đường Vũ Nhu.
 
Bây giờ khoảng cách gần như vậy, Hàn Phong mới phát hiện, Đường Vũ Nhu không chỉ thực lực không thấp, dung mạo cũng vô cùng thanh lệ.
 
Hàn Phong hơi so sánh với Tiêu Linh, phát hiện Đường Vũ Nhu cũng không hề thua kém.
 
So với khí chất lãnh đạm trên người Tiêu Linh, Đường Vũ Nhu khiến Hàn Phong cảm giác là băng lãnh và cao ngạo.
 
Ngay khi Hàn Phong quan sát Đường Vũ Nhu, nàng cũng mở miệng nói:
 
- Vị bằng hữu kia, không biết đột nhiên xuất hiện, có chuyện gì?
 
Nghe được Đường Vũ Nhu lên tiếng hỏi, Hàn Phong thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói:
 
- Vừa rồi tại hạ nghe được sư tôn của cô nương tựa hồ bị tặc nhân làm hại, cần một cây Ngũ Sắc Tuyết Liên mới có thể trị hết phải không?
 
- Chuyện này liên quan gì tới ngươi?
 
Nàng kia nói tiếp.
 
Hàn Phong cười lắc đầu, tiếp tục nói:
 
- Ta có thể giúp đỡ các ngươi.
 
Lời này vừa nói ra, hai mắt Đường Vũ Nhu rực sáng, nàng kia khẩn cấp hỏi:
 
- Lẽ nào ngươi có Ngũ Sắc Tuyết Liên?
 
- Không có!
 
Ngừng lại một chút, Hàn Phong trông thấy trong mắt hai nàng hiện lên một tia thất vọng, không đợi họ mở miệng, liền nói tiếp:
 
- Tuy trên người ta không có Ngũ Sắc Tuyết Liên, nhưng ta có Thất Sắc Tuyết Liên càng thêm trân qúy hơn, không biết có thể giúp được hai vị hay không?
 
- Thất Sắc Tuyết Liên?
 
Hai nàng nghe được Hàn Phong nói ra bốn chữ Thất Sắc Tuyết Liên, cũng biến sắc, sư muội Đường Vũ Nhu càng không kiềm chế được kêu lên.
 
Thất Sắc Tuyết Liên là tài liệu vô cùng trân qúy, nghe nói là từ Ngũ Sắc Tuyết Liên biến dị mà ra.
 
Cứ một nghìn cây Ngũ Sắc Tuyết Liên thì chỉ có một cây Thất Sắc Tuyết Liên được sản sinh, từ đó có thể thấy được nó hiếm có tới mức nào.
 
- Ngươi thật sự có Thất Sắc Tuyết Liên?
 
Sư muội Đường Vũ Nhu phục hồi lại tinh thần, có chút không tin tưởng hỏi lại.
 
Đường Vũ Nhu tuy tương đối trấn định, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập kinh ngạc nhìn Hàn Phong.
 
Hàn Phong rõ ràng nghi hoặc của hai người, giải thích:
 
- Tất nhiên, tại hạ và hai vị cô nương không quen biết, tựa hồ không cần phải lừa dối hai vị.
 
Hàn Phong vừa nói như thế, hai nàng ngược lại tin tưởng, bất quá so với sư muội biểu tình hưng phấn, Đường Vũ Nhu có vẻ lý trí hơn một chút.
 
- Không biết vị bằng hữu kia xưng hô như thế nào? Vì sao vô duyên phải giúp đỡ Băng Tuyết Các?
 
Đường Vũ Nhu nhìn Hàn Phong như muốn tìm được tin tức từ trên mặt hắn.
 
Nhìn thấy Đường Vũ Nhu lý trí như vậy, trong mắt Hàn Phong cũng lộ vẻ tán thưởng, lập tức nói:
 
- Tại hạ Hàn Phong, chính là đệ tử Huyền Thiên Tông.
 
- Huyền Thiên Tông?
 
Đường Vũ Nhu tựa hồ chưa nghe qua cái tên này, nhất thời có chút mê hoặc.
 
Bất quá Hàn Phong cũng không giải thích, tiếp tục nói:
 
- Lời của vị cô nương này không sai, tại hạ xác thực có một gốc Thất Sắc Tuyết Liên, nhưng chắc hẳn cũng biết nó vô cùng trân quý. Vì vậy Băng Tuyết Các nếu muốn có được hẳn phải nỗ lực một chút.
 
Đường Vũ Nhu nghe được Hàn Phong nói như thế, cũng không hề ngạc nhiên, dù sao bọn họ không thân chẳng quen, căn bản đối phương không có lý do gì tự nhiên trợ giúp các nàng.
 
Nhưng lời này của Hàn Phong khiến Đường Vũ Nhu càng thêm tin tưởng trong tay hắn thật sự có Thất Sắc Tuyết Liên.
 
Kỳ thực Đường Vũ Nhu biết rõ, thương thế của sư tôn dù có Ngũ Sắc Tuyết Liên trợ giúp, không có ba năm e là khó mà khôi phục hẳn được.
 
Nàng cũng rõ ràng, nếu như có được Thất Sắc Tuyết Liên luyện chế thành đan dược, chỉ cần khoảng nửa tháng là sư tôn khôi phục hoàn toàn.
 
Chỉ là các nàng ngay cả Ngũ Sắc Tuyết Liên cùng không tìm đựơc, nói chi tới Thất Sắc Tuyết Liên càng thêm hiếm có.
 
Vì vậy, khi biết trong tay Hàn Phong có Thất Sắc Tuyết Liên, hai nàng mới kinh ngạc như thế, nhưng Đường Vũ Nhu cũng càng thêm kiên định múôn có được nó.
 
Nghe vậy, Hàn Phong mỉm cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ Nhu, thản nhiên nói:
 
- Băng Ngọc Linh Quả!
 
- Vô sỉ! Ngươi rõ ràng là múôn ăn cướp mà!
 
Đường Vũ Nhu còn chưa lên tiếng, sư muội bên cạnh đã nhịn không được mở miệng nói.
 
Kỳ thực, ngay cả Đường Vũ Nhu khi nghe được Hàn Phong muốn Băng Ngọc Linh Quả cũng tức giận không thôi.
 
Cả Băng Tuyết Các hiện tại cũng chưa có được mười quả, mà Băng Ngọc Linh Quả này chính là mấy trăm năm qua mới thu thập được từng đó.
 
- Bằng hữu có phải hơi quá đáng rồi không? Thất Sắc Tuyết Liên tuy rằng trân quý, nhưng còn xa mới bằng được Băng Ngọc Linh Quả. Điều kiện như vậy, thứ cho Vũ Nhu không thể đáp ứng.
 
Đường Vũ Nhu lạnh lùng từ chối.
 
Tựa hồ sớm đã dự liệu được phản ứng của hai nàng, vì vậy Hàn Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu như hai nàng không chút nghĩ ngợi đã đồng ý với hắn, vậy mới khiến hắn nghi hoặc.
 
- Đúng là bình thường Thất Sắc Tuyết Liên thua xa giá trị của Băng Ngọc Linh Quả. Nhưng vừa rồi nghe được hai vị cô nương nói chuyện, tựa hồ trong khoảng thời gian này, Băng Tuyết Các gặp phải phiền toái không nhỏ.
 
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Đường Vũ Nhu không khỏi nhíu mày, thanh âm có chút lãnh đạm nói:
 
- Cái đó thì quan hệ gì với Thất Sắc Tuyết Liên?
 
- Đương nhiên là có quan hệ!
 
Hàn Phong vừa cười vừa nói:
 
- Chắc hẳn cô nương chính là đệ tử mạnh nhất của Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu! Còn sư tôn trong miệng nàng hẳn là Băng Tuyết Các Mộ các chủ.
 
Đường Vũ Nhu nghe vậy, cũng không trả lời mà lẳng lặng nghe Hàn Phong nói xong.
 
- Mộ các chủ chính là thiên giai cường giả thành danh đã lâu, thân là người đứng đầu một các, địch nhân có thể đánh ngừơi trọng thương, hẳn là rất cường đại. Băng Tuyết Các nếu mất đi Mộ các chủ toạ trấn, hẳn sẽ bị địch nhân tập kích.
 
Hàn Phong nói đến đây thì ngừng lại, nhưng hắn tin tưởng lấy năng lực của Đường Vũ Nhu tự nhiên có thể biết được.
 
Xác thực, Băng Tuyết Các hiện tại còn ba gã thiên giai cường giả tọa trấn, thực lực như vậy, phóng nhãn cả Thiên Tinh Đế Quốc có thể đối địch chỉ đếm trên đầu ngón tay.
 
Chỉ là Đường Vũ Nhu biết rõ, địch nhân của họ thực lực cũng không hề thua kém, nếu như có thể mau chóng chữa khỏi thương thế của sư tôn, không thể nghi ngờ có thể giúp Băng Tuyết Các vãn hồi không ít tổn thất.
 
Lúc trước nếu như không phải sư tôn bị tặc nhân đánh lén, cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy. Tặc nhân đến nay còn chưa động thủ, chẳng qua là kiêng kỵ dư uy của sư tôn mà thôi, sớm muộn gì hắn cũng lại ra tay.
 
Nghĩ vậy, hai mắt của Đường Vũ Nhu cũng không ngừng xoay chuyển.
 
Nhìn vẻ mặt cười đểu của Hàn Phong, Đường Vũ Nhu không hiểu sao cảm thấy hơi tức giận.
 
- Ngươi nói xác thực không sai, nhưng Băng Ngọc Linh Quả này chính là Trấn Các Chi Bảo của chúng ta. Vũ Nhu không thể tự ý làm chủ, nếu như bằng hữu không ngại, có thể đợị ta trở về thương lượng với hai vị sư bá, rồi mới quyết định.
 
Đường Vũ Nhu lạnh lùng nói.
 
Nghe vậy, Hàn Phong tự nhiên biết rõ bọn họ không thể tự mình làm chủ, nên đành nói:
 
- Tất nhiên, đại hội còn có mấy ngày nữa, hai vị cô nương có thể trở về thương lượng cẩn thận, nếu có quyết đinh cứ đến tiểu viện của Huyền Thiên Tông tìm ta.
 
Sau khi nói xong, Hàn Phong chào hỏi, liền một mình rời khỏi.
 
Nhin bóng lưng Hàn Phong rời đi, sư muội của Đường Vũ Nhu căm hận nói:
 
- Sư tỷ, người này thật vô sỉ, hắn rõ ràng nhân lúc chúng ta gặp nạn mà kiếm lợi, lẽ nào chúng ta thực sự phải đáp ứng điều kiện của hắn?
 
Đường Vũ Nhu lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
 
- Chúng ta nên nhanh chóng trở về báo lại với hai vị sư bá, để các nàng quyết định/
 
Nói xong, hai người cũng nhanh chóng rời khỏi.
 
Hàn Phong trở về phòng, nằm lên giường không khỏi nghĩ lại chuyện vừa rồi.
 
Băng Ngọc Linh Quả chính là bảo bối hiếm có, nếu là lúc bình thường, Hàn Phong tự nhiên sẽ không có chủ ý với nó.
 
Không ngờ vận khí của hắn quá tốt, dĩ nhiên nghe được hai người Đường Vũ Nhu nói chuyện.
 
Tuy rằng hai người nói chuyện không nhiều, nhưng Hàn Phong có lý do tin tưởng, Băng Tuyết Các khẳng định sẽ đáp ứng điều kiện của mình. Dù sao có thể thấu tóm toàn bộ Ngũ Sắc Tuyết Liên, vậy thế lực địch nhân của bọn họ cũng không tầm thường.
 
Có cổ áp lực này, Băng Tuyết Các dù biết bị lỗ, chắc hắn vẫn nhịn đau đáp ứng.
 
Sáng sớm hôm sau, lúc Hàn Phong mở cửa phòng đi ra sân, Lâm Nguyệt cùng các đệ tử khác đã sớm tụ tập đầy đủ.
 
Ngay cả Lâm Phỉ Vân vốn nghịch ngợm, lúc này cũng yên lặng đứng bên cạnh Lâm Nguyệt.
 
Hai người Phí Lão và Bố Lôi Địch cũng ở trong đó, khi Hàn Phong đi ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
 
Lâm Phỉ Vân chu miệng một cái, bất mãn trách:
 
- Sư huynh, mười mấy người chúng ta đều đợi một mình ngươi a! Nếu không phải sư phụ sợ ngươi đang tu luyện, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ta đã sớm tới gõ cửa rồi.
 
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi xấu hổ ho một tiếng, lập tức nhìn sắc trời, phát hiện vẫn còn sớm, không khỏi hiếu kỳ nói:
 
- Không phải vẫn chưa tới lúc, sao các ngươi đều đã tập trung vậy?
 
Lâm Nguyệt thấy biểu tình nghi hoặc của hắn, liền mở miệng giải thích:
 
- Trước khi đại hội bắt đầu, dựa theo lệ cũ, hoàng thất sẽ phát biểu trước, thuận tiện công bố phần thường dành cho đại hội lần này.
 
Nghe xong Lâm Nguyệt giải thích, Hàn Phong mới hiểu được. Mọi người thu thập một phen, rồi đi tới hội trường tổ chức Thiên Thánh đại hội.
 
Dọc theo đường đi, Hàn Phong cũng gặp đệ tử của các thế gia tông môn lục tục kéo đến.
 
Chỉ chốc lát sau, Lâm Nguyệt dẫn mọi người đi vào trong hội trường.
 

Đọc truyện chữ Full