" Không phải ngươi cần bảo vệ vinh dự của Thần miếu sao? Chỉ nói bằng mồm thôi sao? Cầm lấy kiếm của ngươi, bản nam tước không cần vũ khí cũng có thể xử lý ngươi. Nếu như ngươi đã phát hiện sai lầm của mình thì dập đầu xin lỗi ta là được!"
Hiển nhiên Lima phát hiện không phù hợp, điều kiện đã hạ thấp.
Nhưng Trâu bạn học lại không muốn như thế, hắn rất muốn đối phương kiên trì đến cùng, hiển nhiên thằng cha này cũng không cứng đầu cho lắm.
" Ta sẵn lòng dùng tính mạng bảo vệ vinh quang của Thần thú, bảo vệ tôn nghiêm của Thần miếu, bảo vệ quyền lợi của mọi người, ngươi đã không cần kiếm thì ta cũng không cần. Chính là bây giờ, chính là ở đây, bản thân tế ti kiến tập Arthur tiếp nhận thách thức của ngươi!"
Cải lương không bằng bạo lực, quần chúng mà giải tán rồi thì còn chơi cái lông à.
"Tốt, tốt, thật có dũng khí", Lima vui rồi. Đúng là một thằng ngu, vốn hắn còn muốn chừa chút thể diện cho Thần miếu, không nghĩ tên nhóc Bear chưa mọc đủ lông trước mắt lại dám cùng mình solo thật.
Lima cởi bỏ áo choàng ném cho người hầu, khởi động cánh tay, hai tay nắm lại phát ra tiếng vang lách cách, một tiếng gầm lớn, sức mạnh cả người dâng lên, mặc dù chưa Thú linh biến nhưng hiển nhiên hắn đã là một chiến sĩ đồ trắng rất thành thục rồi.
Trong số những người vây xem có không ít cũng là chiến sĩ, vừa thấy tình hình này đã biết hỏng rồi. Coi như là bàng hệ trong gia tộc dũng sĩ chỉ sợ cũng không quá kém, mà Arthur quả thật là tế ti linh hồn, căn bản không có đường sống.
Người thú bội phục cái gì nhất?
Dũng sĩ!
Biết rõ nguy hiểm, biết rõ đánh không lại vẫn phải chiến, đó mới là dũng sĩ!
Bởi vì đối với người thú mà nói thì vinh quang cao hơn hết thảy, bọn họ sùng bái nhất chính là loại "kẻ ngốc" này.
Trâu bạn học biểu thị rất hài lòng đối với tình hình này, sân khấu đã được hoàn thành theo đúng tính toán của hắn, diễn thôi!
Mọi người nhường ra một khoảng trống tạo thành một vòng tròn, bọn họ sẽ không ngăn cản Arthur bởi vì đây là một loại vinh quang. Lúc này ngăn cản chính là làm nhục tế ti Arthur.
Các tế ti khác đưa mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng cũng rất sướng nhưng không ai không lo lắng cho Arthur, lúc này đám Avril đã chạy tới.
"Mẹ! Thằng hỏng não nào lại muốn cùng lão Đại động thủ, đây không phải ngại sống lâu quá sao?" Randy cười trên nỗi đau của người khác. Hắn thích nhất là xem náo nhiệt, cũng biết tính khí gấu không chịu nổi khiêu khích của lão Đại. Mấy cái gai ở Jerusamer đều đã bị bẻ hết rồi, còn lại ai cũng không dám trêu chọc Thần miếu.
"Lima Landon Montaeris thành Daros, làm sao hắn lại đến nơi này?" Avril không nhịn được có chút lo lắng, loại quý tộc lâu đời này có quan hệ phức tạp, đánh chó còn phải xem mặt chủ, người này thì không là cái gì nhưng chỉ sợ thế lực sau lưng hắn bất mãn.
Tuy nhiên lúc này muốn ngăn cản cũng không kịp, hai chủ tế cũng rất bất đắc dĩ, tại Thần miếu Jerusamer trừ Đại chủ tế Thomas ai cũng không quản được Arthur. Bây giờ bọn họ lo lắng là Arthur bị thương, dù sao thì từ khi Arthur đến Thần miếu hắn đã làm rất nhiều việc chinh phục được mọi người.
Một đám tế ti linh hồn cũng đã đi ra, một số người mới tới từ lâu đã nghe danh vị tế ti kiến tập đặc biệt nhất của Thần miếu này, có điều không có duyên gặp mặt. Không thể không nói tính khí của thanh niên đều giống nhau, đối với loại dũng khí này của Arthur thật sự họ đều rất bội phục.
"Nhóc con, ngươi sẽ phải trả giá đau đớn vì sự ngạo mạn của mình", Lima vừa gáo thét vừa lao tới - hổ lao!
Mặc dù đế quốc Mông Gia có cấp bậc nghiêm ngặt nhưng khi quyết đấu hai người là bình đẳng. Cho dù Lima giết chết Trâu Lượng cũng sẽ không bị trừng phạt, còn việc thế lực hậu thuẫn trả thù lại là một chuyện khác.
Một cú lao mãnh liệt, Trâu bạn học nghiêng người né tránh đồng thời chơi rất xấu - thò một chân ra. Lima mất trọng tâm, cho dù đã hết sức khống chế nhưng cuối cùng vẫn lảo đảo ngã sấp xuống đất. Lập tức toàn trường bật cười, nhất là Trâu Lượng còn phi thường phối hợp lộ ra một vẻ mặt vô tội.
Điều này làm cho Lima cũng không thể chịu được, không phải hắn không có đầu óc. Một chiến sĩ tộc Tiger đối phó một tế ti linh hồn tộc Bear, nếu chuyện này bị truyền ra cũng không phải cái gì hay ho, nếu như còn không thể thắng gọn gàng thì quả là chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Cơn giận trong lòng Lima đã cháy đến đỉnh điểm, "Chết đi!"
Mặc dù không Thú linh biến nhưng vuốt hổ của Lima vẫn rất sắc bén hung mãnh, đột nhiên hắn bay lên. Cú nhảy có độ cao tương đối kinh người, một chiêu mãnh hổ áp đỉnh từ trên cao vồ xuồng, hắn phải vồ tên Bear ngu xuẩn trước mắt này thành thịt nát!
Một cú lao kết hợp nhảy vồ này tương đối có nhịp điệu, có thể thấy đã luyện không ít thời gian. Mọi người không nhịn được bắt đầu lo lắng cho Trâu Lượng, ai cũng biết vừa rồi là Lima khinh địch, cho dù tộc Bear có sức mạnh nhưng khi so sánh thực lực hàng thật giá thật thì chắc chắn tế ti Arthur không thể bằng hắn.
Lúc này Trâu Lượng không lùi mà tiến tới, cùng lúc đối phương nhảy lấy đà hắn cũng bước tới một bước dài, lúc này Lima đã đến trên đỉnh đầu Trâu Lượng, chỉ có điều thế lao về trước vẫn còn đang mạnh, mặt Trâu Lượng lộ ra nụ cười xấu xa đưa hai tay lên như khỉ hái đào vồ về phía Lima, ở trên không Lima không hề có cơ hội né tránh.
So sánh thuần sức mạnh thì trừ bỉ mông tộc Bear nào có sợ ai?
Hai tay bắt được Lima sắc mặt Trâu Lượng đanh lại hoàn toàn không còn vẻ thờ ơ vừa nãy, đột nhiên một đấm đập tới Lima Lima văng ra đập xuống đất.
Không động thì thôi, đã động là phải kinh thiên!
Dã man thô bạo, ai cũng không nghĩ tới một tế ti linh hồn còn có một mặt ngang bướng như vậy, nhưng loại tương phản này lại rất hợp với khẩu vị của người thú.
Miệng sùi bọt mép, Lima đã ngất đi, Trâu Lượng chỉ đấm đấm ngực không tiếng động. Trong nháy mắt đám người bủng nổ, tiếng hoan hô rung trời chuyển đất.
Động tác đấm ngực không tiếng động của Trâu Lượng rất thông thường nhưng cũng không biết làm sao trong lòng mỗi người thú đều cảm nhận được sức mạnh đó.
Vinh quang của Thần thú không thể khinh nhờn!
Tế ti cũng không phải dễ ức hiếp!
Trong lòng phẫn nộ, mọi người đều giận dữ nhìn Lima, vừa thấy tình hình không ổn người hầu vội vàng cõng Lima chạy mất, phía sau mọi người cười nhạo và phỉ nhổ.
Trâu Lượng hành lễ phi thường thanh nhã cảm ơn sự cổ vũ của mọi người, lúc trước còn có người cho rằng tế ti kiến tập Arthur rất kiêu ngạo. Bây giờ mọi người đã biết chỉ là tính tình tế ti Arthur mang đặc trưng đơn thuần thẳng thắn của tộc Bear nên không muốn nhìn quý tộc kiêu ngạo ngang ngược. Đây mới là tế ti, đây mới là vai trò của Thần miếu, duy trì chính nghĩa và công bằng!
Kalou chỉ là một vô danh tiểu tốt, mặc dù trong lòng ôm mơ tưởng trở thành một chiến sĩ nhưng thân ở tầng dưới cùng, căn bản hắn không có hi vọng gì, chỉ một cửa điêu khắc này hắn đã không thể qua được, khi Thần miếu thông báo hắn được chấp nhận điêu khắc hắn cứ tưởng mình đang mơ.
Sau khi nhìn thấy tế ti Arthur hắn tin rằng sự chói lọi của thần thực sự tồn tại!
Kalou cảm thấy kính phục, lão Maru cảm thấy làm tế ti cả đời mà đúng là từ khi Arthur đến mới có thể có chút ý nghĩa, mới thật sự có người có can đảm bảo vệ sự tôn nghiêm của Thần miếu.
"Kalou, chính là vị tế ti Arthur này đề nghị điêu khắc miễn phí cho ngươi, vì thế đã đắc tội không ít người", Maru cảm khái nói.
Mắt Kalou nóng lên, hắn đẩy đám người ra lao tới trước mặt Trâu Lượng rồi quỳ xuống thành kính hôn giầy Trâu Lượng. Đây là lễ tiết cao quý nhất của Thú tộc, đã không biết bao nhiêu năm chưa xuất hiện trường hợp như vậy. Tựa hồ mọi người đã quên mất phải tôn kính trước thần.
Thần côn Trâu Lượng cũng giật nảy, hắn vừa định né tránh chợt nhớ ra ý nghĩa của điều này. Đây không chỉ là sự tôn trọng đối với hắn mà còn là lễ tiết đối với Thần thú.
Trâu Lượng điều chỉnh lại vẻ mặt một chút tỏ ra vô cùng thành kính, may mà bộ mặt Bear này của hắn rất có tác dụng, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Kalou, "Thần thú đã cảm nhận được sự thành kính của ngươi. Tất cả các trang bị của ngươi sẽ do Thần miếu phụ trách, ngươi phải phấn đấu tử tế..."
"Cảm ơn tế ti Arthur".
Kalou xúc động gật đầu, đám người cũng hoan hô một trận, Trâu Lượng chớp thời cơ quyết định tự mình ra tay chương trình giải trí của Thú tộc không nhiều, họ thích nhất chính là loại náo nhiệt này, làm sao Trâu Lượng có thể buông tha.
Mọi người đã khôi phục trật tự bình thường, ngay cả Nam tước đến từ tỉnh lị cũng bị dẹp rồi. Ai cũng biết trật tự của Thần miếu là thiêng liêng không thể xâm phạm, trước mặt thần bất cứ giai cấp nào cũng là bình đẳng.
Cho dù Trâu Lượng bỗng dưng xen ngang, chỉ có thể coi là nửa Thú tộc nhưng hắn lại càng hiểu được quy luật của thế giới này. Người mạnh làm vua, ngươi càng yếu thế càng bị người khác khinh bỉ và coi thường, tôn nghiêm được xây dựng bằng nắm đấm.
Nghe nói tế ti Arthur là đệ tử thân truyền của Đại chủ tế Thomas, mà hắn quyết định ra tay nên mọi người cũng muốn kiến thức một chút.
Đám người Ernest rõ ràng là những người ủng hộ kiên định nhất, Ernest nói lẩm bẩm, "Tĩnh như xử nữ, động như tiếng sấm!"
Qua lần ra tay này của Trâu Lượng hắn đã thấy chân lý của Dán núi lở, động như tiếng sấm, đã ra tay là không thể ngăn cản.
Ernest cảm thấy cả người có một luồng sức mạnh cuồn cuộn mà ra, mỗi lần nhìn thấy đại ca tự mình ra tay sẽ có cảm giác như vậy. Mà thân là chiến sĩ, Cote và Randy rõ ràng hơn, điểm mấu chốt nhất là hai bước lùi, thật sự quá tinh diệu. Mẹ nó! Đây là sức khống chế cỡ nào cơ chứ!
Người ngoài chỉ xem náo nhiệt mà không biết một bước đó của Trâu Lượng là vô cùng tinh diệu, sợ rằng không có mấy người có thể làm được.
Nửa giờ sau bên trong vang lên một tiếng hét làm đám người bên ngoài giật nảy. Chẳng bao lâu Kalou gần như điên khùng vọt ra, vẫy tấm lá chắn tròn cỡ nhỏ trên tay.
Dưới ánh mặt trời tấm lá chắn thuộc tính phòng ngự 2-4 ánh lên rực rỡ. Người này chính là bình dân không có thiên phú gì, có thể có một lá chắn phòng ngự 1-3 thì hắn đã phải cám ơn trời đất rồi.
Kalou không nói hai lời mà chỉ hướng về Thần miếu dập đầu ba cái, "Cảm ơn Thần thú, cảm ơn tế ti Arthur!"
Trâu Lượng đi ra, sắc mặt hơi trắng xanh, "Không cần cám ơn ta, đây là sự ban ơn của thần thú. Thần thú sẽ không quên bất cứ tín đồ thành kính nào của ngài, chỉ có sự cầu khẩn thật tình mới có thể nhận được sự phù hộ của Thần thú".
Một tế ti đã mệt mõi rã rời mà vẫn khiêm tốn như thế, hoàn toàn đối lập với sự dũng cảm không sợ cường quyền vừa rồi. Đây mới là tế ti thật sự, dũng cảm thật sự!
Kalou đã xúc động không nói nên lời, bởi vì tất cả mọi lời cảm ơn đều có vẻ như vô nghĩa, sự vô tư của tế ti Arthur đã triệt để cảm động mọi người.
Không phải Thú tộc đã từ bỏ tín ngưỡng mà là các tế ti thay mặt cho Thần thú không cách nào cho bọn họ loại lòng tin này.
Mọi người đã quỳ gối, đã thành kính, trong lòng các tế ti trẻ tuổi tràn ngập sự tự hào vô hạn, phải đi theo tế ti Arthur hiến dâng sức mạnh cho Thần thú. Mà những tế ti già thì cảm khái vô hạn, làm tế ti cả đời còn không bằng một ngày của người ta.
Trâu bạn học rất đắc ý tiếp tục ra vẻ thần côn, Maru do dự đi tới, "Tế ti Arthur, Đại chủ tế gọi ngài, cái này, nếu như Đại chủ tế nổi giận thì mong ngài cố chịu đựng".
Trâu Lượng gật đầu, xem ra chuyện hắn xử lý Nam tước Lima một trận lại phải trở thành một giai thoại rồi.
Đi tới phòng hội nghị, bầu không khí có chút căng thẳng, sắc mặt Thomas bất thiện, các tế ti khác cũng không dám nói lời nào, xem dáng vẻ của Đại chủ tế thì hình như ông vừa vội vã chạy về.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hùng Bá Thiên Hạ
Chương 157: Thần côn đến cùng
Chương 157: Thần côn đến cùng