DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 619: Tống Địa ghen tức (thượng)

Rượu này không phải bình thượng, là đêm hôm qua Lục Nguyên phát hiện trên gốc cây không ngờ có chân chính hầu nhi tửu. Nghe nói về hầu nhi tửu nhiều năm, mình được xưng là túy kiếm mà chưa nhấm nháp qua, quá thất bại.

Không ngờ tiến vào kiếm tu tinh thần, phát hiện chỗ này có nhiều linh hầu. Những linh hầu tu vi đa số là trường sinh kỳ, đại đạo cảnh, chúng hình như đem gốc kiếm đạo khí vận thụ này làm thành nhạc viên, ở đây làm ổ. Tất nhiên loại linh hầu này không có chiến lợi phẩm gì, vậy nên nhiều đệ tử trung tâm không định giết linh hầu.

Đó là trong mắt người khác, tối hôm qua Lục Nguyên vô tình phát hiện hóa ra những con khỉ có hầu nhi tửu, lập tức cướp ngay. Ha ha, không dễ dàng có được hầu nhi tửu, không uống cho đã thì sao được.

Lục Nguyên vui sướng uống hầu nhi tửu, mắt mê say.

Thật ra loại hầu nhi tửu này không cần uổng, chỉ ngửi thôi hương tỏa trăm bước, vào họng thì mỹ vị nhân gian hiếm có, hương du thanh có đủ cả. Lục Nguyên cảm thán hầu nhi tửu là nhất tuyệt, dù chưa chắc thắng đại sư nhưỡng rượu hạng nhất nhân gian nhưng cũng là cực phẩm.

Lục Nguyên uống hầu nhi tửu, vô cùng sung sướng. Nhưng lúc uống rượu hắn phát hiện Yến Thu Nguyệt hình như đang vắt óc nghĩ liên tiếp hai kiếm chiêu, hình như nàng đang sáng tạo kiếm pháp cấp sáu. Chiêu trước mềm nhẹ như gió, chiêu sau nhanh như nước chảy, nhưng hai chiêu này khó liên tiếp.

Muốn luyện chiêu thức cấp sáu đối với Yến Thu Nguyệt không có bất cứ khó khăn gì, nhưng luyện chiêu thức là chuyện khác, muốn sáng chế chiêu thức cùng đẳng cấp lại là việc khác nữa.

Mấy người trong không gian hốc cây này không giúp được gì, Yến Thu Nguyệt vắt óc suy tư, Lục Nguyên nghĩ đến mình tới kiếm tu tinh thần thì Yến Thu Nguyệt giúp đỡ rất nhiều nên chen một câu.

- Chiêu trước mềm nhẹ như gió, hóa thành gió xuân, chiêu sau nhanh như nước chảy, hóa thành xuân thủy. Phong và thủy lấy ý xuân tiếp, rất đơn giản thôi.

Yến Thu Nguyệt ngẩn ra, vỗ đầu, nói:

- Đúng là vậy, đa tạ ngươi, Lục sư đệ, may là có ngươi.

Vấn đề Yến Thu Nguyệt đau khổ suy nghĩ thật lâu bị giải quyết, rất là vui mừng. Nàng nhớ sư phụ có nói Lục sư đệ ở mặt chiêu thức đặc biệt giỏi, lập tức lấy ra vài vấn đề kiếm chiêu nàng bí đường, đa số là vấn đề sáng tạo kiếm chiêu. Lục Nguyên tu vi đã là kiếm thánh, tùy tiện đem mây vấn đề làm Yến Thu Nguyệt đau đầu thật lâu giải quyết hết.

Đối với Yến Thu Nguyệt đó là vấn đề rất khó, đối với Lục Nguyên là quá đơn giản.

Yến Thu Nguyệt vừa kinh vừa mừng nói:

- Lục sư đệ, tu vi kiếm thuật của ngươi giỏi quá, không bằng cũng sáng tạo chút kiếm pháp đi? Sáng tạo kiếm pháp có thể tăng điểm kiếm tu tinh thần, tác dụng rất lớn.

- Sáng tạo kiếm pháp ư?

Lục Nguyên suy tư, đích thật là lúc mình nên sáng tạo chút kiếm pháp, dù sao chỉ là việc thuận tay, lại có thể kiếm điểm kiếm tu tinh thần, cớ sao không làm, đối với mình rất đơn giản, nói không chừng góp đủ điểm nữa, khiến nóm mình có thể thăng lên tầng thử bảy ngụ ở.

- Dựa vào tiểu tử họ Lục như hắn mà cũng sáng tạo kiếm pháp?

Một giọng lạnh lẽo vang lên.

Đang lúc Lục Nguyên suy tư xem mình có nên sáng tạo kiếm pháp hay không thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên, nghe giọng điệu dường như rất khinh thường Lục Nguyên.

Lục Nguyên bất giác nhìn qua, phát hiện đólà một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, người này tuấn tú phi phàm.

Lục Nguyên rất lấy làm kỳ, mình chưa bao giờ quen người này mà? Mà vừa mở miệng đã móc mỉa mình? Không biết là thần thánh phương nào.

Hắn hỏi:

- Ngài là?

Người đàn ông trung niên tuấn tú phi phàm nói:

- Tống Địa.

Tống Địa? Tên cũng được đấy, nhưng tại sao khi người đàn ông trung niên này nói ra Yến Xuân Thu thì có hậm hực, báo tên mình hậm hực như vậy làm gì? Lục Nguyên gặp đủ thứ người, nhưng trước giờ chưa từng thấy ai báo tên mình mà hậm hực như vậy.

Đang lúc Lục Nguyên nghi hoặc thì bên tai vang Yến Thu Nguyệt truyền âm:

- Sư đệ, đây là đệ thập lục sư huynh Tống Địa.

Tiếp theo nàng truyền âm đơn giản giới thiệu tình huống.

Nghe Yến Thu Nguyệt truyền âm Lục Nguyên mới hiểu là sao, tại sao vị đệ thập lục sư huynh Tống Địa tự dưng gây chuyện với mình, đúng là tai bay vạ gió.

Hóa ra đệ thập lục sư huynh Tống Địa này trước giờ luôn là thiên chi kiêu tử, được xưng là thiên tài.

NHưng khi vào Kiếm Môn gã đụng phải Yến Thương Thiên, từ đây bi kịch bắt đầu.

Thiên chi kiêu tử như gã dù ở chỗ nào đều không thể so với Yến Thương Thiên.

Dù là kiếm pháp hay tu vi, hay cái khác, gã không bằng Yến Thương Thiên, khắp nơi đều bị Yến Thương Thiên ép một bậc không có gì, bi thảm nhất là cô gái gã thích, cố tình nàng kia thích Yến Thương Thiên, gã càng bị vô tình đả kích.

Chiến trường, thực lực, tình trường đều thua Yến Thương Thiên.

Cái này khiến Tống Địa làm sao chịu nổi?

Tiếp theo gã bỗng phát hiện tên mình cũng thua Yến Thương Thiên.

Người ta kêu Yến Thương Thiên, gã kêu Tống Địa. Một ở trên trời một dưới đất, trời ép đất thôi.

Lần này thì Tống Địa phát cuồng, gã thật tình mọi mặt đều yếu hơn Yến Thương Thiên, sau khi phát hiện điểm này thì tranh giành từng tấc đất với Yến Thương Thiên. Nhưng mặc kệ tranh cỡ nào cũng không hơn Yến Thương Thiên được, cuối cùng càng khiến gã phát cuồng là ngay cả năng lực chọc vạ cũng không sánh bằng Yến Thương Thiên. Gã chọc là một Vô Thượng Đại Giáo, Yến Thương Thiên chọc là con trai chủ tiên cổ văn minh, năng lực gây vạ cách biệt quá xa.

Tống Địa còn muốn so với Yến Thương Thiên, đáng tiếc là Yến Thương Thiên đã đi xa xứ.

Đến đây thì Tống Địa rơi vào ma chướng.

Vốn thiên tư của gã trong nhiều đệ tử của Thái Sử Không trừ Yến Thương Thiên là cao nhất ra gã sẽ không bị cực hạn tại đây, đáng tiếc là gã rơi vào ma chướng, bây giờ mới đến hỗn động cảnh tứ tầng mà thôi. Tuy nhiên, dù tu vi của gã chỉ là hỗn động cảnh tứ tầng, không bằng tam sư huynh Thái Sử Bi hỗn động cảnh ngũ tầng, kiếm pháp của gã lại là cấp bậc cao nhất trong đám người, tư chất ngộ tính kiếm đạo càng cao.

Vậy nên trong mười bốn người ở tầng thứ tám, Tống Địa sáng tạo ra kiếm pháp có số điểm tuyệt đối hạng nhất, vượt qua người khác, chỉ kém hơn tam sư huynh Thái Sử Bi.

Tống Địa nhìn Lục Nguyên, nói:

- Bằng ngươi mà cũng sáng tạo kiếm pháp? Thật nực cười.

Không phải gã bất mãn Lục Nguyên, chẳng qua gã rất bất mãn Yến Thương Thiên, cố tình gã đọc tư liệu Thái Sử Không truyền đến, biết Lục Nguyên là ở ngoại vực Yến Thương Thiên dạy dỗ ra. Vậy nên Tống Địa nhìn Lục Nguyên cứ thấy gai mắt.

- Yến Thương Thiên chỉ có vậy thôi.

Tống Địa hừ lạnh:

- Bây giờ còn trốn đến di thất địa nữa chứ.

Vốn khiêu khích thế này Lục Nguyên không định để ý, tốt xấu là thập lục sư huynh, sư ra một môn. Tuy nhiên, nếu nói đến trên đầu Yến Thương Thiên thì hắn không nhẫn nhịn.

- Ta có sáng tạo kiếm pháp hay không hình như không phải ngươi nói là được. Phải rồi, yến sư tỷ, vị Tống Địa này rốt cuộc sáng tạo ra bao nhiêu kiếm pháp ghê gớm vậy?

Yến Thu Nguyệt chớp mắt, nàng không biết Lục Nguyên muốn làm cái gì?

Lục Nguyên nói:

- Ta chợt nghĩ, lần này muốn sáng tạo ra kiếm pháp nhiều hơn điểm tổng số kiếm pháp của Tống Địa sư huynh.

Đọc truyện chữ Full