Biết Vân Nương và Bùi An sắp tới nhà, Vương lão phu nhân đã sai người chuẩn bị rượu và thức ăn từ sớm.
Bữa cơm trưa cả nhà đều có mặt, lúc trước Bùi An thành thân với Vân Nương, hắn còn là “gian thần” bị người ta thoá mạ, khí thế trên người lạnh lùng, không ai dám dễ dàng tới gần.
Bây giờ có một thân chiến công, những vụ kiện lúc trước cũng được rửa sạch, xoay người trở thành quyền thần được người người ủng hộ, nhưng dù thanh danh có thay đổi như thế nào, người này vẫn là người này, ngồi trước bàn, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn hẳn.
Mấy tiểu bối của Vương gia ai nấy đều cúi đầu, gắp cơm trắng trong chén, không ngẩng đầu cũng không lên tiếng.
Vương lão phu nhân trầm mặc ít nói, hôm nay cũng hiếm khi chủ động mở miệng, hỏi Bùi An một câu: “Lão phu nhân có khoẻ không?”
Bùi An gật đầu: “Khoẻ ạ.”
“Lần trước ở chùa Định Quốc, thấy trên thắt lưng bà ấy không ổn lắm, không biết đã khỏi chưa?”
Bùi An gật đầu lần thứ hai, lúc này lại nói thêm một câu: “Làm lão phu nhân nhớ kỹ, tổ mẫu vẫn ổn.”
Vương lão phu nhân cũng là người không thích nói chuyện, nghe vậy thì cười cười không hỏi nữa.
So với lúc trước, bây giờ Bùi An mới là người thật sự có quyền thế ngập trời, bao nhiêu thế gia muốn gặp mặt hắn cũng khó, nhân vật như vậy lại là Tam tiểu thư của Vương gia, lúc này đang ngồi trên bàn cơm Vương gia, sao có thể bỏ qua.
Vương đại gia đứng dậy gọi Đại thiếu gia châm rượu cho Bùi An, lục lọi tìm đề tài: “Mọi người đều biết, Bùi đại nhân là kim khoa(1) Trạng Nguyên văn chương nổi bật, nhưng vạn lần không nghĩ tới, cầm quân đánh giặc cũng có thể có tài như thế, bây giờ dân chúng trong thành ai nấy đều khen Bùi đại nhân là thiếu niên anh hùng, văn võ song toàn, lấy bốn vạn binh lực đánh bại mười lăm vạn đại quân của quân Bắc, vả lại còn bắt sống thái tử Bắc quốc, nghe các tướng sĩ nói thái tử Bắc Quốc quỳ gối cầu xin tha thứ ngay trước mặt Bùi đại nhân chúng ta, tâm phục khẩu phục, chắc là nghĩ như thế nào cũng không ngờ có thể gặp được người Nam như Bùi đại nhân…”
(1)Từ này nè: 金科 (Khuôn vàng)
Mình tra thì chỉ có cụm từ này, 金科玉律: khuôn vàng thước ngọc (ví với những cái không thể thay đổi được)
Người kể chuyện trên đường phố nói mấy chục năm võ hiệp giang hồ, yêu hận tình thù, cuối cùng bây giờ quốc gia của mình cũng đánh thắng một trận, thậm chí còn thắng một trận sảng khoái như vậy, ai mà không thẳng lưng, kiêu ngạo chứ, thành thử nói phóng đại, ví Bùi An giống như thần tiên, người Bắc giống như chó nhà có tang.
Lời nói như vậy lọt vào lỗ tai chính chủ, vừa nghe là biết đây là khen tặng, ý tứ vỗ mông ngựa rõ ràng, Bùi An nghe quen không trả lời.
Bùi An chậm chạp không lên tiếng, Vương đại gia nói chuyện không thú vị, sắc mặt hơi xấu hổ, không khí trên bàn càng im lặng hơn, bên tai chỉ còn lại tiếng “leng keng” đũa ngọc chạm vào chén.
Vân Nương ghé mắt liếc Bùi An một cái.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bùi An lại không hiểu được, cầm đũa gắp một miếng phi lê cá trong đ ĩa bên cạnh đặt ở trong chén của nàng
Vân Nương:...
Tròng mắt Vân Nương chuyển động hai cái, nháy mắt với hắn, cuối cùng Bùi An cũng phản ứng lại, bổ sung một câu: “Vương đại nhân quá khen.”
Lúc này Vương đại gia mới có bậc thang, nhưng cũng bởi vậy mà có bài học, sợ tự làm mất mặt nên không dám bắt chuyện với Bùi An, chỉ cười nói: “Không biết thức ăn có hợp khẩu vị của Bùi đại nhân hay không, đều là người một nhà, Bùi đại nhân chớ khách khí, nếu hôm nay đã tới, không vội vàng, uống thêm vài chén…”
Đại thiếu gia bên cạnh nhấc bầu rượu lên lần nữa: “Bùi quốc công…”
Bùi An đã từ chối một lần, đơn giản nhẹ nhàng úp chén rượu trước mặt lên bàn: “Đa tạ, ta không uống rượu.”
Bởi vì thúc thúc của Bùi gia cho nên Bùi An không uống rượu. Ngoại trừ một vài trường hợp đặc biệt nhất định phải uống, hắn sẽ uống một hai chén, còn hôm nay là tiệc trong nhà, hắn không cần phải miễn cưỡng bản thân.
Lời không nói, rượu cũng không uống, tụ tập cái nỗi gì?
Nhiệt huyết trong lòng Vương đại gia bị dội liên tiếp mấy gáo nước lạnh ngay tại chỗ, hoàn toàn tắt ngúm, sắc mặt vừa xấu hổ vừa khó coi, cũng không hé răng nữa.
Một bữa cơm, ai nấy đều nghẹn không dám thở, ngược lại Bùi An vẫn hồn nhiên không phát hiện, còn gắp thức ăn mấy lần cho Vân Nương, sau khi dùng cơm trong chén xong thì buông đũa ngọc.
Sau giờ Ngọ Vân Nương đến viện Vương lão phu nhân nói chuyện, Bùi An được Vương đại gia mang đến viện đã chuẩn bị.
Qua chuyện hồi nãy, dù sao Vương đại gia cũng không muốn tiến xa hơn nữa, sai ba đứa con trai của mình đi cùng.
Đại thiếu gia là người đọc sách, ngược lại có vài phần kiêu ngạo giống như đại phu nhân, sau khi bị Bùi An từ chối hai lần rượu trên bàn, trong lòng cũng không thoải mái lắm, bác bỏ lời của Vương đại gia tại chỗ: “Con đồng ý đi, chưa chắc người ta đã bằng lòng gặp, cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh.”
“Con…” Vương đại gia tức giận hắn không có phong độ làm chuyện lớn, nhưng mình cũng y chang như vậy, quay đầu không kiên nhẫn nói: “Hắn không đi, các con đi.”
Tam thiếu gia nắm tay, sắc mặt đều nghẹn đỏ, căng da đầu nói: “Phụ thân, con, con ăn nói vụng về, sợ đi chọc Bùi đại nhân không vui…”
Thật đúng là đứa nào cũng không nhờ được, Vương đại gia tức giận không biết đánh ở đâu, chọn Tam thiếu gia, đang muốn mắng hai câu thì Nhị thiếu gia đúng lúc giơ tay lên: “Con đi con đi, cho dù là hắn thần tiên thì cũng là phu quân của Tam muội, Tam cô gia của Vương gia ta, nhìn mấy người ai nấy đi, không biết còn tưởng hắn lại ăn thịt người…”
Nhị thiếu gia lẩm bẩm xong, đi đến viện cho khách, vừa vào phòng bèn nói với Bùi An: “Muội phu, chúng ta đánh hai ván cờ đi?”
Ngâm thơ làm văn không được, tài chơi cờ của Nhị thiếu gia lại thiếu kiên nhẫn, hai người đánh nhau ác liệt, ba ván thắng hai, tuy nói Bùi An thắng hai ván nhưng Nhị thiếu gia cũng thực sự thắng hắn một lần.
Vân Nương không có ở đây, Bùi An cũng nhàm chán, có thể có người giết thời gian cũng khá tốt, lúc Nhị thiếu gia nói muốn tiếp tục, hắn cũng không từ chối.
Nhưng chơi cờ như vậy, Nhị thiếu gia cảm thấy không có thú vị tí nào, xoay người phân phó gã sai vặt trong phòng: “Đi, mang hai bình rượu đến, ta và cô gia vừa uống vừa đánh.”
Gã sai vặt đáp lời ra cửa đi lấy rượu, Nhị thiếu gia quay đầu lại cười với Bùi An: “Lần trước chơi cờ uống rượu như thế này là chơi với Hình đại nhân bên cạnh, đừng nhìn bề ngoài văn chương ngày thường của hắn, tửu lượng lại lợi hại, uống hai bình, ta say đến nỗi trời đất mù mịt, bất tỉnh nhân sự, hắn thì ngược lại giống như không có việc gì…”
Sắc mặt Bùi An bình tĩnh, đánh một con: “Đến lượt ngươi.”
Chờ rượu được mang đến, Nhị thiếu gia sai người cầm hai cái chén, rót đầy cho mỗi người rồi đưa tới trước mặt hắn, Bùi An cũng không từ chối.
Nhị thiếu gia bưng chén rượu lên, động tác cực kỳ tự nhiên cụng chén với Bùi An.
“Nói đến tửu lượng, muội phu đừng xem thường Tam muội, mấy cô nương trong viện nhà ta, chỉ có tửu lượng của muội ấy là tốt nhất, mấy chén xuống bụng cũng không đổi sắc, thứ này quả là có vài phần bẩm sinh…”
Bùi An đối diện bưng chén lên.
Khi tin tức Nhị thiếu gia và Bùi đại nhân uống rượu trong viện truyền ra ngoài, Vương đại gia còn hoài nghi lỗ tai mình, ngẩn người, vội vàng hỏi: “Uống thật sao?”
Gã sai vặt cười nói: “Cũng không phải, hai người cùng chơi đố nhau.”(2)
(2) 两人都划上拳了 (convert: Hai người đều hoa thượng quyền)
Trong đó hoa quyền: đố nhau (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà)
Vương đại gia:...
Thằng hai được nha, cuối cùng mấy năm nay cũng không uống rượu vô ích.
Đại phu nhân cũng ở bên cạnh, không đợi Vương đại gia mở miệng đã dặn dò gã sai vặt trước: “Ngươi đi, nhỏ giọng nói với nó, đừng chỉ lo uống rượu, chuyện chính quan trọng…”
Nhân dịp còn chưa dời đô, phải nhanh chóng dựa vào cây đại thụ Bùi An này, thay Vương gia tìm một chức quan đàng hoàng.
Nếu là chờ trở lại Giang Lăng, lại quay đầu lại cầu hắn, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Gã sai vặt nghe lời quay về sân viện, người vừa đến, còn chưa tìm cơ hội nhắc nhở Nhị thiếu gia thì đã thấy Nhị thiếu gia ôm lấy cánh tay Bùi An, vẻ mặt say đỏ bừng: “Gì mà quan chó má…”
Gã sai vặt sợ tới mức trong lòng lộp bộp, lại thấy Nhị thiếu gia say khướt đấm một quyền bả vai Bùi An: “Muội phu này, mỗi người đều hâm mộ một thân bản lĩnh này của ngươi, nhưng ta chưa từng hâm mộ, sống mệt mỏi biết bao, ngươi xem…” Vung ống tay áo một chút, Nhị thiếu gia nhìn bông tuyết bay đầy sân, dũng cảm nói: “Thế gian tốt đẹp cỡ nào chứ, không tận hưởng cuộc sống tốt đẹp này chẳng phải chà đạp cuộc đời sao? Gì mà quan hay không quan, cùng lắm là làm trâu làm ngựa cho dân chúng, vì chút quyền thế này mà bọn họ chen lấn đến vỡ đầu, có gì hiếm lạ đâu, ta á, không có bản lĩnh đó, cũng không có tiền đồ đó, ta cũng không trở về Giang Lăng, ở Lâm An này mở một quán buôn bán nhỏ, kinh doanh, kiếm tiền, trải qua cuộc sống tiêu dao tự tại của ta.” Nói xong Nhị thiếu gia lại cầm chén rượu trên bàn: “Nào uống tiếp…”
Bùi An ngồi ở đó, không có phản ứng gì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hình ảnh trước mặt như chồng lên nhau, Nhị thiếu gia ngã xuống, suýt nữa không đụng ngã Bùi An, Bùi An đưa tay gỡ hắn ra, qua một hồi lại bị Nhị thiếu gia quấn lấy tiếp: “Muội phu, ngươi say rồi sao? Sao không uống vậy?”
…
Vân Nương đang ở trong viện lão phu nhân đánh bài cùng lão phu nhân và mấy cô nương trong phủ, nha hoàn lại đây bẩm báo cho lão phu nhân: “Nhị thiếu gia và cô gia uống rượu ở trong viện đến mức say mèm say bí tỉ, chắc là hôm nay không về được.”
Vân Nương sửng sốt.
Không phải Bùi An nói mình không uống rượu sao?
Hình như Vương lão phu nhân cũng không ngờ tới, dừng một chút mới phân phó: “Cho người nhanh chóng thu dọn phòng đi, hôm nay Tam tiểu thư và cô gia ở trong phủ một đêm, ngày mai lại trở về.”
Lúc đi Bùi lão phu nhân lên tiếng, ở lại một đêm cũng không sao, vả lại hận không thể huỷ tiểu viện của mình lúc trước, cả đời cũng không trở về, rời đi lâu như vậy cũng hơi suy ngẫm.
Vân Nương gật đầu: “Tổ mẫu phí tâm rồi.”
“Được rồi, đừng chơi bài nữa, bình rượu Nhị ca cháu ngâm mà có thể làm cho nó uống say cũng không dễ dàng gì, cháu đi qua xem Bùi An đi.”
Chờ Vân Nương chạy tới, Nhị thiếu gia đã nằm xoài trên sàn nhà, hai người hầu bên cạnh kéo hắn lên, trong miệng hắn còn đang lẩm bẩm: “Muội phu, nào, chúng ta uống…”
Bình rượu lăn lóc trên đất cũng năm sáu bình.
Khi Vân Nương đến trước mặt, Đồng Nghĩa vừa đỡ Bùi An đứng lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh giống như không có việc gì.
Vân Nương đang khó hiểu Bùi An lấy tửu lượng ở đâu ra thì thấy hắn bước về phía trước, đột nhiên thân thể nhào tới cột trụ bên cạnh.
“Chủ tử cẩn thận…”
Vân Nương:...
“Thế này là uống bao nhiêu đấy?” Vân Nương tiến lên đỡ lấy hắn.
Đồng Nghĩa đi đến cạnh Bùi An, cùng đỡ lấy hắn, giơ năm ngón tay: “Năm bình.”
Vân Nương kỳ quái: “Không phải chàng nói không uống rượu sao, Nhị ca cạy miệng chàng sao?”
“Thật ra không lấy gậy gộc cạy miệng mà là Nhị thiếu gia nhắc đến Hình đại nhân, nói tửu lượng của hắn tốt, ngàn chén không ngã.”
Vân Nương ngạc nhiên.
Điều này mà cũng so được?
Biết lòng dạ Bùi An nhỏ nhen nhưng không biết lại nhỏ đến vậy, e là cái lỗ nào cũng bị hắn phá hỏng.
Vân Nương và Đồng Nghĩa đỡ người vào, hầu hạ hắn nằm ở trên giường, ngược lại Bùi An không nói một câu nào, chỉ nắm lấy tay Vân Nương không buông, thấy Vân Nương nhìn mình bèn nói: “Ta không sao.”
“Được, tửu lượng của lang quân là đệ nhất thiên hạ.” Vân Nương vỗ về Bùi An, bảo Thanh Ngọc đi lấy canh giải rượu, đút hắn uống xong: “Chàng cảm thấy thế nào?”
“Ta không sao.”
“Ngực còn nóng rát không?” Nàng biết cảm giác say rượu, không dễ chịu như vậy.
“Ta không sao.”
“Chàng nằm nghỉ một lát đi, ngủ một giấc sẽ thoải mái hơn, nếu chàng thấy khó chịu quá thì đi tịnh phòng nôn ra cho khoẻ…”
“Ta không sao.”
Vân Nương:...
Vân Nương thấy Bùi An đã mất hết thần trí, cũng lười nói với hắn, chỉ đưa tay dém góc chăn cho hắn.
Vừa mới đưa tay tới, bèn bị Bùi An nắm chặt cổ tay.
Vân Nương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên nhìn thấy hai hàng lệ chảy xuống khỏi khóe mắt hắn, hai mắt vô thần, vẻ mặt mất bình tĩnh: “Ninh Ninh, ta không sao, ta sẽ sống sót trở về, nàng chờ ta…”
Ngực Vân Nương đau nhói, cổ họng nghẹn ngào không thở nổi.
Bùi An lại giãy giụa khỏi giường, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, cắn răng nói: “Giết, giết…”
Mặc dù Vân Nương chưa trải qua chiến trường thật sự nhưng nàng từng tận mắt nhìn thấy người Bắc khinh người, cùng với hình ảnh dân chúng chạy trốn khắp thành, nàng có thể tưởng tượng được cảnh đó ác liệt và tàn khốc cỡ nào.
Đêm hắn trở về, nàng đã hỏi Bùi An có bị thương hay không, hắn chỉ ôm lấy nàng, ngữ khí phô trương: “Chỉ là mấy tên người Bắc, còn có thể làm vi phu bị thương?”
Hắn không phải thánh thần.
Bùi An cũng chỉ là người phàm có máu có thịt, cũng có thứ khiến hắn sợ hãi.
Hắn sợ hãi hắn sẽ không bao giờ gặp lại mình.
Trái tim Vân Nương giống như đao cắt, lệ rơi đầy mặt, ôm lấy Bùi An: “Lang quân, kết thúc, kết thúc rồi, ta là Vân Nương, chàng đã trở lại, chúng ta đều bình an…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Chương 119
Chương 119