Bùi An nghe được giọng nói của nàng, chậm rãi bình tĩnh lại, con ngươi đen kịt phủ đầy tơ máu, ánh mắt ngơ ngác dừng lại ở đó, không nói gì nữa, cổ họng im lặng nuốt vào.
Hắn chưa bao giờ uống rượu, hôm nay uống với nhị ca nhiều như vậy, biết hắn say, nhớ tới chiến trường trước kia.
Vân Nương đau lòng vuốt v e mặt hắn: “Lang quân, đã qua hết rồi, chúng ta đã thắng.”
Con ngươi Bùi An nhẹ nhàng giật giật, nhìn về phía nàng, giọng nói khàn giọng: “Chết rồi.”
Tất cả đã chết, chết trước mặt hắn.
Ánh mắt Bùi An chợt giận dữ lên, lại bắt đầu giãy giụa, thấp giọng quát: “Lên, xông tên cho ta!”
“Lang quân, lang quân…” Vân Nương khóc thành tiếng, nhào vào trong ngực rồi ôm chặt lấy hắn.
Bốn vạn đại quân, hơn một vạn quân nhà họ Cố, hơn một vạn người Minh Xuân Đường, cộng lại hơn bảy vạn binh mã, chống lại mười lăm vạn đại quân của Bắc Quốc, đại thắng toàn thắng, nghe có vẻ vinh quang nhưng suy cho cùng ba vạn chiến sĩ đã chôn vùi trên sa trường, bọn họ đã dùng sinh mệnh của mình ngăn chặn đao thương của kẻ thù ở giây phút cuối như thế nào, bọn họ hy vọng tận mắt chứng kiến chiến thắng như thế nào, cho dù người kể chuyện kể sinh động như thật thì cũng không thể miêu tả được khung cảnh ấy, chỉ có người tham gia cuộc chiến tranh này mới biết chiến trường tàn khốc bao nhiêu.
Hắn là công thần tôn kính của mọi người, cũng là quyền thần ai ai cũng hâm mộ, nhưng cuộc chiến tranh này mang đến cho y một vết thương, nỗi bi thương không ai có thể biết được.
Trước ngày hôm nay nàng cũng không biết.
Bùi An luôn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ đưa nhược điểm của mình cho người khác, nếu không phải hôm nay rượu này thì sợ là sẽ giấu chuyện này trong lòng cả đời.
Nàng không biết nên khuyên giải hắn như thế nào, chỉ cảm thấy đau lòng, nhổm dậy khỏi ngực hắn, trên mặt cũng dính đầy nước mắt, nhìn hắn rồi nhẹ giọng nói: “Lang quân, chàng đã cố gắng hết sức, cái chết của họ không có bất kì liên quan gì với lang quân, là họ mang mộng gia quốc, tình nguyện ra chiến trường, mặc dù chết trận sa trường thì tình cảm gia quốc vẫn còn, ở trên trời có linh thiêng nhất định có thể nhìn thấy thắng lợi hôm nay, biết máu của họ không có chảy vô ích, cũng không hề hy sinh vô ích, lang quân giết lui người bắc, báo thù cho họ, cho họ được tròn mộng.”
“Lang quân còn nhớ rõ Phạm đại nhân không?” Vân Nương gian nan cười với y: “Ta nghe Chung Thanh nói, đầu của ông ấy đã được tìm về, chôn vào lăng mộ nhà họ Phạm, Phạm phu nhân nói, bà thay cả nhà họ Phạm cảm kích lang quân…”
Cuối cùng con ngươi trống rỗng của Bùi An cũng có thần trí, nước mắt im lặng rơi xuống từ hốc mắt đỏ như máu.
Trái tim Vân Nương giống như bị người bóp nghẹt, đau đớn khôn nguôi, nâng mặt y rồi nhìn ánh mắt y, lần đầu tiên gọi tên nhỏ của hắn: “Quân Sinh, cả đời a cữu đều mơ ước gia quốc bình an, tâm nguyện của ông chưa hoàn thành nhưng lang quân đã hoàn thành thay cho ông, chàng là anh hùng, a cữu a bà, cô cô, còn có hai thúc thúc, chắc chắn ở dưới chín suối sẽ mừng cho lang quân, tự hào về lang quân.”
Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt say rượu ngậm đầy bi thương mà người ngoài không thấy được, run rẩy, cuối cùng thân thể mềm nhũn xuống, chậm rãi ngã về phía Vân Nương, tựa vào trong ngực nàng.
Vai bị nặng nề đè lên, Vân Nương vững vàng đỡ lấy rồi ôm chặt lấy Bùi An.
Mình là người thân mật và tin tưởng nhất của hắn trên đời này, nàng cũng giống như vậy, người duy nhất chống đỡ cho nàng chính là hắn, hay vì nói sống nương tựa lẫn nhau thì không bằng nói dựa dẫm vào nhau.
Hai người có nhau, không gì phá hủy được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi náo loạn một hồi như vậy, có lẽ là mệt mỏi cho nên Bùi An nằm dựa trong ngực nàng, không động đậy, Vân Nương cũng chậm rãi đỡ hắn nằm xuống.
Sau khi say rượu, ngủ cũng không yên, Bùi An ngủ được một lát, cuối cùng dạ dày cũng có phản ứng, thật ra lúc này đã tỉnh táo chút ít, sống chết không cho Vân Nương đỡ mà gọi Đồng Nghĩa tới, đi tịnh thất nôn một trận, Đồng Nghĩa hầu hạ tắm rửa thay quần áo xong lại đỡ Bùi An về nằm trên giường, người thoải mái, ngủ cũng ngon lành.
Bên Vương lão phu nhân phái người tới xem thử, nhìn vài lần, biết người không có việc gì mới yên tâm.
Vân Nương vẫn ngồi trông coi ở bên giường, thấy sắc trời không còn sớm, Thanh Ngọc tiến vào nhắc nhở: “Chủ tử, đã dọn phòng xong rồi.”
Lần đầu tiên cô gia về nhà mẹ đẻ không thể ở chung phòng với tiểu thư.
Bùi An được sắp xếp ở viện khách, Vân Nương ở lại viện trước đó, lúc trời chiều Vương lão phu nhân phái mấy hạ nhân đi quét dọn trong viện, lúc này Thanh Ngọc và Liên Dĩnh đã trải giường xong, chỉ chờ Vân Nương trở về nghỉ ngơi.
Vân Nương quay đầu nhìn người trên giường một chút, ngủ rất ngon lành, có lẽ ban đêm cũng không tỉnh lại, đứng dậy dặn dò Đồng Nghĩa trông nom thật kỹ rồi mới yên tâm đi ra ngoài.
Hôm nay bầu trời có nhiều sao, ánh trăng lại không sáng bằng, Vân Nương đi theo đèn lồ ng trong tay Thanh Ngọc, lúc trở về viện thì đã cuối giờ Tuất.(1)
(1)Giờ Tuất: từ 19:00 tới 21:00
Thanh Ngọc xoay người chốt then cửa: “Giờ không còn sớm nữa, chủ tử đi rửa mặt sớm…”
Bước chân hai người vừa bước lên mái hiên của sương phòng, đột nhiên cánh cửa phía sau truyền đến một tiếng vang lớn, Thanh Ngọc sửng sốt, Vân Nương cũng hơi ngạc nhiên, không rõ đã trễ như vậy còn ai đến nữa.
Thanh Ngọc lại quay người đi tới cửa viện, tháo then cài xuống, đẩy cửa ra, người chợt sững sờ đứng ở đó không nhúc nhích: “Cô, cô gia…”
Vân Nương cách quá xa không nghe thấy giọng nói của Thanh Ngọc, thấy nàng ấy bị chặn ở đó, nửa ngày cũng không động đậy cho nên nàng cũng đi tới cửa, đi được một nửa, người ngoài cửa trực tiếp đẩy Thanh Ngọc vào.
Một thân áo dài cổ tròn màu xanh ngọc, thắt lưng xộc xệch, bước chân đứng trên ngưỡng cửa, thân thể loạng choạng ngã trái ngã phải.
Vân Nương:...
Không phải ngủ rồi sao?
“Sao lang quân lại tới đây?” Quả là Vân Nương kinh ngạc một trận, ngó thấy sắc mặt Đồng Nghĩa ở phía sau y thì biết cơn say rượu của người này sợ chỉ mới bắt đầu.
Bùi An cười với nàng: “Ta ngồi chút rồi đi.”
Giờ này rồi còn ngồi gì nữa, để người khác thấy lại chê cười nàng, Vân Nương tiến lên đỡ lấy cánh tay hắn, xoay người y ra hướng khác, vừa đẩy ra ngoài cửa vừa dỗ dành nói: “Viện này quá nhỏ, rất đơn sơ, cũng không có chỗ cho lang quân ngồi, lang quân về trước ngủ một giấc thật ngon đi, sáng sớm mai ta sẽ đi tìm chàng…”
Nói xong, Vân Nương ra hiệu cho Đồng Nghĩa, Đồng Nghĩa lại không nói gì, đứng bất động ở đó rồi khó xử cười cười với nàng, không phải hắn không muốn giúp đỡ, hắn mà ngăn cản người được thì cũng không để chủ tử chạy tới đây.
Thấy Vân Nương muốn đẩy mình ra ngoài cửa, Bùi An không vui, xoay người kịp thời đồng thời đưa tay đẩy cánh cửa còn lại chưa mở ra: “Ta thích ở nơi này.”
Vân Nương:...
Sợ nàng lại ngăn cản, hắn vội vàng tiến lên vài bước, xông vào, ngẩng đầu quét một vòng: “Phu nhân ở chỗ nào?”
Đuổi không được, Vân Nương chỉ đành để hắn đi vào trước, tiến lên nắm tay rồi dẫn Bùi An đến trước cửa sương phòng, nhìn hắn thấp giọng nói: “Nói trước rồi nhé, chỉ ngồi một lát, không được giở trò.”
Còn Bùi An thì khá nghe lời, mạnh mẽ gật đầu: “Ừm.”
Vân Nương cất bước bước qua ngưỡng cửa, bước chân hắn lại bất động, cứ đứng ở trên ngạch cửa, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tường viện bên phải sương phòng của nàng.
“Làm sao vậy?”
Đột nhiên Bùi An hỏi: “Là chỗ đó sao?”
Vân Nương khó hiểu nhìn hắn một cái, bước chân lại lui ra, nhìn theo ánh mắt của hắn, đâu có thứ gì đâu…
“Lang…”
“Đối diện là Hình đại nhân.”
Vân Nương:...
Là nàng sơ ý rồi.
“Năm đó nàng đứng ở đó nói chuyện với hắn.” Y không hỏi nàng, mà là ngữ khí khẳng định.
Dù sao Bùi An cũng say, Vân Nương trợn mắt nói dối: “Thật ra cũng không nói gì, chỉ có mấy cái như vậy…”
“Nếu ta quen biết nàng sớm thì tốt rồi.” Đột nhiên hắn cắt ngang, tầm mắt xuyên qua ánh trăng ngẩng đầu nhìn phần đỉnh của tường viện, nhéo nhéo tay Vân Nương, thấp giọng nói: “Nếu quen biết nàng sớm, sẽ đính hôn với nàng sớm, cũng mang nàng rời khỏi nơi này sớm hơn.”
Biểu cảm Bùi An nghiêm túc, nói xong ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nàng, mặc dù ánh mắt bị che bởi một lớp men say, trên người cũng có mùi rượu thoang thoảng nhưng trong lòng Vân Nương vẫn hơi rung động.
Đang cảm động vì lời nói của hắn, hắn lại nói tiếp: “Tuyệt đối sẽ không để người khác nhớ thương nàng.”
Vân Nương:...
“Phu nhân muốn ngắm ngôi sao nào?” Không đợi nàng trả lời, đột nhiên hắn dắt nàng đi về phía chân tường, đến trước mặt thì vạt áo vén lên, làm bộ muốn dẫn nàng trèo lên trên: “Không sao, chỉ có một bức tường, không làm khó được vi phu, ta ôm nàng đi lên…”
Uống rượu vào người này cũng như vậy.
Mắt thấy y thật sự muốn ôm lấy mình nhảy lên trên, Vân Nương túm lấy thắt lưng y trước: “Lang quân, ngôi sao nhiều hơn chúng ta cũng không đếm hết được, chúng ta cứ ở đây ngắm đi, vừa ngắm vừa đếm…”
Bùi An nhíu mày: “Thật sự không đi lên sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không đi lên.” Vân Nương kéo hắn: “Ta thích ngồi xem ở đây.” Quay đầu lại vội vàng bảo Thanh Ngọc mang hai cái ghế ra, hai người ngồi ở đó, ngẩng đầu chỉ vào trời, quả là đếm từng ngôi sao một,
Bùi An say rượu, làm ra chuyện này cũng có thể tha thứ, nhưng Vân Nương tỉnh táo, lúc này tựa như một kẻ ngốc.
Nhưng càng đếm, mũi Vân Nương càng chua xót.
Nàng đã từng ngắm bầu trời đầy sao vô số lần, trước khi quen biết hắn, nàng cũng từng ngắm, khi ấy ngôi sao trong mắt nàng chỉ đơn thuần là đẹp. Sau khi quen biết, hai người chật vật nằm trong đống lau sậy, cùng nhau nhìn sao trời, cũng là ngôi sao như vậy nhưng ý nghĩa lại khác nhau, giống như ngôi sao lấp lánh ấy cách nàng rất gần, lần đầu tiên nàng biết tên của ngôi sao, biết nên phân biệt chúng như thế nào, bầu trời sao đêm đó chói mắt ngàn lần, khắc sâu vào trong lòng nàng, cả đời cũng không quên. Sau khi chia xa khỏi, một mình nàng trở về Lâm An, cũng ngồi trong sân ngắm nhìn sao, trong mắt tràn ngập sao trời, trong lòng chỉ có thê lương.
Bùi An nói sao Ngưu Lang cách sao Chức Nữ một dải ngân hà, cả đời cũng không gặp được nhau.
Nàng đã từng trải nghiệm cảm giác ấy.
Dù ngôi sao đầy trời có đẹp đến đâu, không có hắn ở bên cạnh nàng thì cũng mất đi ánh sáng, Vân Nương buông tay, đầu tựa vào vai, nghe hắn chậm rãi đếm từng ngôi sao, cảm giác kiên định quen thuộc kia đã quay về nội tâm, yên ổn ngọt ngào.
“Hai trăm bảy mươi sáu ngôi sao.” Bùi An quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói đáp án cho nàng.
Nàng không quan tâm có bao nhiêu ngôi sao, cũng đếm rồi gật đầu khen y: “Đúng rồi, lang quân giỏi quá.”
Viện này chỉ lớn như vậy thì có thể có bao nhiêu ngôi sao, còn chưa ngắm đã, hắn mất hứng quen tay sờ sờ bên hông mình.
Không có gì cả.
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, thoáng cái đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ chạm trổ, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng, nhìn Vân Nương rồi nói: “Tên đó chưa trả đồ cho ta.”
Vân Nương còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn lui về phía sau vài bước, mượn lực lên tường, xoay người một cái, động tác dứt khoát lưu loát, chỉ mới nhìn thấy bóng người, chớp mắt một cái cũng mất tăm.
Đi đến đầu kia của bức tường.
Vân Nương:...
Đợi Vân Nương khôi phục tinh thần lại, sắc mặt cũng thay đổi, xoay người gọi Thanh Ngọc, Thanh Ngọc và Đồng Nghĩa đang vai kề vai cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Ngơ làm gì, đi tìm người đi.”
Ngoại trừ Đồng Nghĩa không còn ai có bản lĩnh đi theo hắn, nhưng nếu Đồng Nghĩa đi xuống vậy thì càng khó nói, Vân Nương vội vàng lôi kéo Thanh Ngọc đi ra ngoài bằng cửa phía tây, vòng đến hậu viện Hình gia.
Chỉ mong Hình Phong đã ngủ rồi, Bùi An có thể kịp thời tỉnh táo lại, tự mình quay về, nếu không chờ đến ngày mai hắn tỉnh rượu, e là mặt mũi cũng không cần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Chương 120
Chương 120