DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4992

Chương 4992

“Tôi cũng thấy thế, ngày trước cô ta đạo văn tác phẩm của người khác, bây giờ ngựa quen đường cũ, cũng không phải là không có khả năng!”

“Đúng vậy! Chắc chắn cô ta cho rằng mình đã xử lý rất cẩn thận nhưng không ngờ Phương Trí Thành học rộng biết nhiều, kiến thức uyên thâm, có thể nhìn ra thủ đoạn của cô ta ngay lập tức.”

“Ha ha chúng ta ngồi xem kịch hay thôi.”

Tiếng mọi người tranh luận sôi nổi đã làm cho vẻ mặt của Nguyễn Phương Thảo trở nên khó coi.

Tuy đây không phải là lần đầu cô ta trải qua những chuyện như thế này, nhưng nỗi thống khổ mà cô ta đang phải chịu đựng đó không phải là thứ cảm xúc mà người khác có thể tiếp nhận được.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, biểu tình không khác gì so với ba năm trước, sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo càng lúc càng trở nên khó coi.

Tô Lam tức giận trừng mắt với mấy người đang nói chuyện phiếm, sau đó nhanh chóng xoay người đi đến trước mặt Phương Trí Thành: “Có chuyện gì vậy?”

“Chờ một chút, chờ một chút, bây giờ tôi thật sự không có thời gian để nói chuyện với cô…”

Đầu óc Tô Lam bây giờ quả thực rất mơ hồ: “Có chuyện quái gì thế?

Anh mau nói đi!”

Dường như đến lúc này Phương Trí Thành mới thoát ra khỏi cốt truyện được, biểu cảm vô cùng kì lạ, thậm chí khi nhìn Nguyễn Phương Thảo, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

“Quả không hổ danh biên kịch vàng nổi tiếng một thời, những đoạn đối thoại này quả thực rất thần! Mỗi một chỉ tiết đều đáng giá, thiếu đi một cái cũng không được!”

Sau khi nghe Phương Trí Thành nói những lời này, Tô Lam thở phào nhẹ nhốm.

Cô tức giận mà đấm vào vai Phương Trí Thành một cái: “Cái anh này, sau này nói chuyện có thể đừng úp úp mở mở như vậy được không?”

Mấy nhân viên vừa rồi vừa được đà nói xấu Nguyên Phương Thảo, sau khi nghe được mấy lời thán phục Phương Trí Thành dành cho kịch bản, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vô cùng xấu hổ.

Mọi người đều đã quay về vị trí của họ, sẵn sàng bắt đầu công việc bận rộn.

Phương Trí Thành cũng đã bắt đầu phản ứng lại.

Anh đi tới trước mặt Nguyễn Phương Thảo cười tủm tỉm: “Thế giới này chính là như vậy, mây tầng nào gặp mây tầng đó, cô không cần so đo với bọn họ. Tôi cảm thấy cô viết thực sự rất xuất sắc, lần này Tô Lam quả thực đã không tìm nhầm người!”

Sau khi nghe được những lời này, sắc mặt vốn có chút u ám của Nguyễn Phương Thảo đã dần trở nên tươi tỉnh.

Thực ra trước khi chấp nhận lời mời trở lại của Tô Lam, trong đầu cô ta đã lặp đi lặp lại cái cảnh khó xử đến vô cùng này vô số lần rồi. Nhưng khi trực tiếp đối mặt với nó rồi, vẫn khiến cô ta nhớ lại cảm giác xấu hổ và đau đớn của mấy năm trước.

Nhưng thông qua thái độ của Tô Lam và Phương Trí Thành, trong lòng cô ta cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Dù sao cô ta cũng bị coi là một biên kịch từng có vết nhơ trong sự nghiệp.

Nhưng không ngờ bọn họ không hề có chút thành kiến gì đối với cô ta, ngược lại còn cho cô ta một cơ hội để làm lại từ đầu.

Đối với cô ta mà nói, sự tin tưởng này vô cùng quý giá, cô ta tuyệt đối sẽ không làm họ thất vọng!

Đọc truyện chữ Full