*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù khi đã tỉnh táo lại, nhưng cứ nhớ đến những lời kia thì Triệu Lâm vẫn cảm thấy rất có sức hấp dẫn.
Nếu không phải nhẫn ngọc ông nội để lại cảm nhận được tiên khí thượng cổ trong thân thể anh đang trôi mất, bổ sung thêm cho anh, khiến anh trở nên tỉnh táo, thì hôm nay dù anh có bị Giang Tước Nhi hút hết tiên lực, đến cuối cùng cũng sẽ không hiểu rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì.
Thậm chí anh còn sẽ say mê đối phương.
Cô ta chắc chắn có được loại thủ đoạn khác khiến anh “nghiện” và “say mê” cô ta.
Nghĩ đến đây, Triệu Lâm nhìn về phía đối phương với ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
Yêu tinh! Cô ta tuyệt đối là yêu tinh! “Bây giờ tôi không thể cho cô tiên khí thượng cổ được.” Triệu Lâm nói.
Sau khi bị Triệu Lâm vạch trần toàn bộ, Giang Tước Nhi rũ mắt xuống, hỏi: “Ý của anh là sau này sẽ cho tôi?”
“Có thể nói đây là mục đích tới đây của tôi.” Triệu Lâm đáp. “Sau này là khi nào?” Giang Tước Nhi muốn một thời gian cụ thể. “Khi tôi bước vào cảnh giới thứ tư” Triệu Lâm nói.
“Rất khó để lên cảnh giới thứ tư Tam Thanh Công.” Giang Tước Nhi mặt mày lạnh nhạt, hiển nhiên là cái đề nghị này rất bình thường với cô ta.
“Theo tôi tìm hiểu, hiện giờ chỉ có hai cách để cho cô tiên khí thượng cổ.
Thứ nhất, khi tôi tu luyện đến tầng thứ tư, có thể diễn hóa ra tiên khí thượng cổ và phân cho cô.
Thứ hai, gi@o hợp âm dương với cô, thông qua thân thể để cho cô.
Nhưng mà hiện nay tôi chỉ mới đạt tới cảnh giới thứ hai, nếu gi@o hợp âm dương với cô thì tiên khí thượng cổ trong cơ thể tôi sẽ bị cô đoạt lấy.
Từ đó, tôi sẽ mất đi khả năng tăng lên cảnh giới thứ ba, cảnh giới thứ tư.”
Triệu Lâm nghiêm túc giải thích, bày ra thành ý của bản thân.
“Còn có hai cách khác nữa.” Giang Tước Nhi ngẩng đầu nhìn anh.
Triệu Lâm nhìn lại cô ta.
Giang Tước Nhi nói: “Sau khi anh lên cảnh giới thứ ba, tiên khí thượng cổ trong cơ thể anh có thể thông qua chuyển hóa tinh hoa trong thiên địa tự mình diễn hóa ra một bộ phận. Anh có thể gi@o hợp âm dương với tôi, cho tôi bộ phận tiên khí thượng cổ diễn hóa kia. Vậy thì anh có thể lên cảnh giới thứ tư, và tôi cũng lấy được thứ tôi muốn.”
Nghe vậy, Triệu Lâm nghiêm túc tự hỏi.
Theo truyền thừa về cảnh giới thứ ba, đúng là có nội dung liên quan đến năng lực tự mình diễn hóa tiên khí thượng cổ.
Có điều, khuyết điểm là sẽ gây ảnh hưởng đến tốc độ tăng lên cảnh giới thứ tư của anh.
“Về mặt lý luận, tôi có thể đồng ý với cô, nhưng tôi cũng có vài yêu cầu.” Triệu Lâm nói.
“Ví dụ như?” Giang Tước Nhi mở ngăn kéo bàn, lấy một gói thuốc lá, yên lặng châm cho mình một điếu, lười biếng nắm trên sô pha.
“Một năm sau khi tôi lên cảnh giới thứ ba, nếu tôi vẫn không thể lên cảnh giới thứ tư, thì tôi mới có thể... thông qua gi@o hợp âm dương đưa tiên khí thượng cổ cho cô.” Triệu Lâm cân nhắc rồi nói.
“Khi nào anh có thể lên cảnh giới thứ ba?” Giang Tước Nhi rít một hơi thuốc lá.
“Nếu cô đưa ngọc bài của cô cho tôi thì chắc là trong vòng hai tháng.” Triệu Lâm nói.
Mấu chốt để tăng lên cảnh giới thứ ba nằm ở tiên khí thượng cổ. Anh đã có nó từ chỗ nhà họ Trần.
'Thêm nữa là tích lũy chân khí trong cơ thể. Và khối ngọc bội trên người Giang Tước Nhi là một thứ rất quan trọng để bổ sung chân khí.
Giang Tước Nhi gật đầu, rít thuốc lá hết hơi này đến hơi khác.
Triệu Lâm ngồi ở đối diện, lẳng lặng mà thưởng thức cực phẩm trước mắt. Cơ thể không tì vết, thuần khiết như thánh vật.
Lại cực kì quyến rũ, khiến tim người ta đập thình thịch.
Đôi môi đỏ mọng phối hợp với dáng vẻ hít mây nhả khói, tạo nên vài phần cuồng dã dữ dội.
Giang Tước Nhi gật đầu, nói: “Tôi cảm nhận được anh rất có thành ý.”
Từ lúc Triệu Lâm đưa ra điều kiện đến tận bây giờ, anh chưa hề nói cô ta phải trả giá cái gì mới có thể đạt được những gì anh nói.
Về bản chất là biểu hiện của thành ý. “Đây là lời cảm ơn của tôi vì cô đã cứu mẹ tôi.” Triệu Lâm nói.
“Tôi cần phải trả giá cái gì?” Giang Tước Nhi nhìn anh, hỏi thẳng.