*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhà họ Trần từng trả giá rất nhiều cho nhà tôi. Tôi cần cô giúp tôi lấy cổ vương trong cơ thể ông cụ Trần ra ngoài!” Triệu Lâm nói.
“Tôi không làm được.
Với cảnh giới hiện nay của tôi, tôi chỉ có thể phong ấn cổ vương, để nó ngủ say lần nữa.
Về phần lấy nó ra... phải đợi tôi lên cảnh giới tiếp theo mới được.
Nhưng muốn lên cảnh giới tiếp theo, thì cần phải có tiên khí thượng cổ.
Nếu tôi có thể lấy cổ vương ra thì cần gì phải đi quyến rũ anh?
Thật ra thì con cổ vương kia có tác dụng rất lớn với tôi.”
Giang Tước Nhi nói thẳng.
Cô ta có hai mục đích khi đánh thức cổ vương trong cơ thể ông cụ Trần.
Mục đích thứ nhất là buộc nhà họ Trần đưa “chìa khóa” mà Triệu bán tiên để lại nhà họ Trần cho cô ta, thù lao là cô ta sẽ giúp ông cụ Trần lấy ra cổ vương bị phong ấn trong cơ thể.
Rất hiển nhiên, ông cụ Trần thà chết cũng không muốn giao “chìa khóa”.
Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của Giang Tước Nhi.
Mục đích thứ hai là bắt được cổ vương.
Nếu ông cụ Trần chết thì cổ vương sẽ “trốn” ra khỏi cơ thể ông ấy.
Nếu cô ta có thể bắt được cổ vương thì sẽ có khả năng lên cảnh giới tiếp theo.
Có điều, cái giá phải trả là ông cụ Trần sẽ chết.
Hiển nhiên là Giang Tước Nhi không hề quan tâm đ ến điều này.
“Vậy cô phong ấn giúp tôi đi.” Triệu Lâm nói.
“Được thôi, nhưng mà anh phải dùng thân phận người con cháu duy nhất còn lại của nhà họ Triệu đảm bảo rằng nhà họ Trần sẽ không gây tổn thương tôi, đồng thời dùng thân phận người con cháu duy nhất còn lại của nhà họ Triệu yêu cầu nhà họ Trần không được để lộ tin tức của tôi cho bất cứ kẻ nào, ngoài hai nhà họ Trần và họ Triệu.” Giang Tước Nhi đưa ra yêu cầu.
Nghe vậy, Triệu Lâm vô thức nhíu mày.
Anh nhìn về phía Giang Tước Nhi, trong mắt lộ ra vẻ suy ngẫm.
Có người đang đuổi giết cô ta?
Không thể để lộ thân phận của cô ta?
Triệu Lâm đột nhiên nhớ đến lời nói của ông cụ Triệu và anh em nhà họ Trần.
Mười lăm năm trước, nhà họ Giang bị giết sạch trong một đêm.
Chỉ có một mình Giang Tước Nhi chạy thoát.
Xem ra trên lưng cô ta phải gánh vác rất nhiều thứ.
Chính vì vậy, cô ta mới sốt ruột tăng lên thực lực của mình?
“Yên tâm đi, những người đang tìm tôi, tạm thời không có tinh lực đối phó tôi." Giang Tước Nhi nhìn thoáng qua là biết Triệu Lâm đang suy nghĩ cái gì. Cô ta bình tĩnh giải thích: “Hiện nay bọn họ không thể làm gì tôi, nhưng lại có thể gây phiền
phức cho tôi.”
“Tôi sẽ nói chuyện lại với ông cụ Trần và hai người chú. Nếu bọn họ đồng ý thì tôi sẽ liên lạc với cô.” Triệu Lâm nói.
“Lần này nhà họ Nguyên rất vội vàng trong việc dùng sát thủ. Nếu bọn họ chuẩn bị đầy đủ hơn và lớn gan hơn thì dì Kiều chắc chắn phải chết.
Chắc là bọn họ đang chuẩn bị tiếp tục ám sát dì Kiều, thậm chí là ám sát anh. Anh nhân lúc còn sớm nghiêm túc nói chuyện với cậu anh đi.
Nếu cậu anh không trả thù thì sắp tới anh sẽ còn gặp phiền phức nhiều hơn nữa.”
Giang Tước Nhi hút xong điếu thuốc trong tay, nhắc nhở. Triệu Lâm nheo mắt, mặt mày trở nên nặng nề hơn nhiều. Nhà họ Nguyên?
Thế lực ám sát mẹ mình là nhà họ Nguyên?
Nhà họ Nguyên nào?
Ánh mắt Triệu Lâm đột nhiên trở nên sắc bén. Anh hỏi thẳng Giang Tước Nhi: “Có thể nói sơ về nhà họ Nguyên cho tôi nghe được không?”
“Anh không biết hả?” Giang Tước Nhi rất ngạc nhiên, nhìn Triệu Lâm từ trên xuống dưới.