DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 447: C447: Tân lãng mua được gỗ tếch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Lộ Lộ và Lưu Thiên Dật nhìn thấy vẻ mặt này của hẳn thì cảm thấy mất hứng.

“Tần Lãng! Anh có ý gì? Anh Không muốn khối gỗ sưa này sao?” Triệu Lộ Lộ tức giận nói

Tăn Lãng để quyển số trong tay lên chiếc bàn trước mặt rồi nói: "Gỗ tốt còn rất nhiều, nếu như hai người muốn vung tiền như rác thì cứ mua với giá cao, hai người vui là được rồi”

Tô Thi Hàm cũng bảo vệ chồng: “Triệu Lộ Lộ, hai người đã trả tiền chưa?”

“Tất cả những món đồ trong phiên đấu giá phải được trả tiền xong thì mới chính thức thuộc về hai người”

Nói tới chuyện trả tiền, vẻ mặt của Lưu Thiên Dật hơi co giật.

Hiện giờ trong thẻ của hắn ta chỉ có hơn 300 ngàn, số tiền còn lại cũng không biết nên nói thế nào với gia đình.

Hơn nữa, số tiền 300 ngàn này là hẳn vụng trộm xin được của mẹ, nhưng mà còn 900 ngàn chắc chắn trong thời gian ngắn mẹ hẳn không thể có được, thế nên hắn ta đành phải gọi điện cho cha.


Nhưng vừa mới mở mồm ra đã xin 900 ngàn, Lưu Thiên Dật đột nhiên có chút chột dạ.

Lúc này vừa hay nhân viên đi qua, mim cười mời Lưu Thiên Dật đi về phía sau sân khấu để thanh toán và nhận hàng.

Lưu Thiên Dật chăn chừ một lát, dưới vẻ mặt tươi cười của Tần Lãng và Tô Thi Hàm lúng túng nói: “Chờ một chút, tôi gọi điện thoại đã”

Ra ngoài hơn 10 phút. Lúc quay lại thì sắc mặt Lưu thiên Dật không được tốt cho lâm, rõ ràng là vừa mới bị ăn mắng xong.

Nhưng may là hắn ta xin tiền để mua gỗ nên cha hắn mới cho, hẳn ta đi ra đằng sau sân khấu để trả tiền. Nhân viên đích thân giúp bọn họ mang gỗ qua, lúc đi ngang qua hàng ghế của Tân Lãng, Lưu Thiên Dật lại càng ngang ngược hơn.

“Tân Lãng! Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, có quỳ xuống xin lỗi chúng tôi hay không?”

Tần Lãng nhìn về phía khối gỗ sưa rồi mỉm cười nói: “Chỉ là một khối gỗ sưa thôi mà, tôi cũng không coi trọng nó lắm”

“Nhưng cậu vốn dĩ chưa trải sự đời, điều này cũng dễ hiểu thôi”

“Bằng lòng bỏ ra hơn 200 ngàn để mua một bộ Heo Peppa thì bỏ ra mấy trăm ngàn mua một khối gỗ cũng là chuyện bình thường”

Từng câu từng chữ của Tân Lãng đều như đâm. vào tìm của Lưu Thiên Dật.

Lần trước mua bộ Heo Peppa đó tốn mất hơn 200 ngàn, vừa rồi mua khối gỗ này mất hơn 1 triệu tệ.

Lúc nãy hẳn ta nói với cha rằng mình vừa mới mua một khối gỗ thì đã bị giáo huấn cho một trận, nói rằng hắn ta mua bị hớ rồi.

Nghĩ tới những lời của cha hắn ta vừa rồi, giờ lại nghe Tân Lãng nói như vậy, nhất thời Lưu Thiên Dật. tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm hướng vẽ phía Tần Lãng.

Cơn tức giận hai ngày nay cũng bộc phát vào lúc này, sự phẫn nộ và nhục nhã giờ đây đã hóa thành sức mạnh trên nắm đấm, nện về phía mặt Tần Lãng.


Nhưng hẳn ta còn chưa kịp tiến lại gần Tần Lãng thì Tô Thi Hàm đã ấn cái ghế bên cạnh mình xuống, chiếc ghế nhanh chóng đập thật mạnh vào đầu gối của Lưu Thiên Dật. Chân trái của hẳn lúc này mềm nhũn khiến cả người hẳn ta lập tức quỷ xuống. Vì lực đàn hồi mà chiếc ghế nhanh chóng trở về vị trí ban đầu, lúc hướng trở lại vị trí vừa hay đập vào cằm của Lưu Thiên Dật.

Trong khoảng thời gian nhanh như chớp, một loạt các hành động này tạo thành hậu quả khiến Lưu Thiên Dật đau đến chảy cả nước mắt. Lúc này một tay ôm lấy cằm, hai chân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tân Lãng và Tô Thi Hàm.

Trải qua chuyện này, dũng khí đánh người vừa nãy của Lưu Thiên Dật trong phút chốc đã biến mất, hiện giờ hắn ta chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống và không bao giờ bò lên nữa

Tân Lãng nhìn Lưu Thiên Dật đang quỳ trước mặt mình nói: “Lưu Thiên Dật! Cho dù cậu có quỷ trước mặt tôi thì tôi cũng chẳng có hứng thú mua khối gỗ đó đâu Đồ mình mua thì cứ giữ lại mà từ từ thưởng thức đi nha!"

Mọi người xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lưu thiên Dật đang quỳ trên mặt đất.

Triệu Lộ Lộ không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này, nhìn thấy Lưu Thiên Dật đau đón quỳ trên mặt đất không đứng dậy được, cô ta thực sự rất muốn rời đi ngay lập tức.

Nhưng nếu như làm như vậy thì e rằng cô ta sẽ mất đi người bạn trai này. Dù gì thì hôm nay không thế dạy dỗ Tân Lãng, nhưng sau này cô ta còn phải dựa vào Lưu Thiên Dật đấy.

Nghĩ tới đây, Triệu Lộ Lộ căng da đầu tiến lên kéo Lưu Thiên Dật đứng dậy, hai người mặt đen xì rời khỏi phòng đấu giá

Nửa sau chương trình, Lưu Thiên Dật đã trực tiếp chạy lấy người, vừa rồi bị mất mặt như vậy thế nên hẳn ta không còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây nữa. Nếu cứ ở lại chỉ trở thành trò cười cho mọi người mà thôi.


Hơn nữa hiện giờ thẻ của hắn ta cũng chẳng còn lấy một đồng, tiếp tục ở lại cũng vô nghĩa, gỗ thì cũng đã mua rồi không còn cơ hội thay đổi được nữa.

Nhưng Triệu Lộ Lộ lại không muốn đi, cô ta muốn ở lại xem rốt cuộc thì Tân Lãng có tiền để mua đồ đấu giá hay không. Vừa rồi hẳn nói hay như vậy, nhưng có 1,2 triệu mà cũng không lấy ra nổi?

Mặc dù mọi người nói hiện giờ Tân Lãng đã phát tài, nhưng từ đầu tới cuối Triệu Lộ Lộ không muốn chấp nhận sự thật này, cô ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới được.

Nửa sau chương tỉnh, lúc mới đầu Tần Lãng cũng không ra tay, cho tới khi một khối gỗ Tếch được mang lên trên sân khấu.

Khối gỗ Tếch này còn lớn hơn cả khối gỗ sưa lúc nãy. Hơn nữa lúc giới thiệu, MO còn nói đây là khối gỗ vô cùng quý hiếm. Dựa trên góc độ của người ngoài ngành như Triệu Lộ Lộ thi cô ta cảm thấy khối gỗ Tếch này đẹp hơn khối gỗ sưa vừa nãy rất nhiều, MC báo giá khởi điểm là một triệu tệ

Triệu Lộ Lộ nghe thấy cái giá này thì lập tức tham cười trong lòng.

Khối gỗ này còn tốt hơn cả khối gỗ sưa lúc nấy, giá khởi điểm là một triệu, chắc chắn Tần Lãng sẽ không mua nổi rồi!

Nhưng sau khi bắt đầu đấu giá, Tần Lãng đã giơ bảng lên tăng thêm 100 ngàn nữa.


Đọc truyện chữ Full