*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khối gỗ Tếch này chính là khối gỗ tốt nhất đêm hôm nay, hơn nữa những người làm trong ngành điêu khắc gỗ đều biết một điều, gỗ Tếch là loại gỗ khó điêu khắc nhất trong tất cả các loại gỗ. Cho nên một số nghệ nhân lão làng rất thích dùng gỗ Tếch để chứng minh thực lực của bản thân.
Giá cả nhanh chóng lên đến 2 triệu tệ, lúc này chỉ còn có hai người đang giành với Tăn Lãng. Trong hai người đó có một người hơn 40 tuổi, người còn lại nhìn có vẻ trên dưới 60 tuổi, chỉ có Tân Lãng là một thanh niên.
Người đàn ông 60 tuổi đó yêu cầu dừng lại, bởi vì giá này đã cao hơn rất nhiều so với giá trị thật của khối gỗ rồi.
Nếu cứ tiếp tục đấu giá nữa thì mọi người đều sẽ mất nhiều hơn được.
Lúc này có thể xin tạm dừng, những người đấu giá có thể cùng nhau thương lượng xem ai có thể trở thành chủ nhân cuối cùng của món đồ đấu giá.
Ông lão này có lẽ chiếm một vị trí nhất định trong giới điêu khắc, sau khi ông lão trò chuyện với người đàn ông trung niên kia xong, thì người đàn ông hơn 40 tuổi này đã lựa chọn rút lui.
Sau đó, ông lão lại thương lượng với Tần Lãng: "Anh bạn trẻ! Có thể nhường khối gỗ Tếch này cho tôi không? Gỗ Tếch không dễ điêu khảo, giá lại rất đất, trước hết cậu có thể lựa chọn các loại gỗ khác đế tích lũy kinh nghiệm."
Tần Lãng nói: “Thưa ngài! Tôi thực sự xin lỗi, tôi bắt buộc phải có được khối gỗ này. Thật không dám giấu, tôi định dùng khối gỗ này để khắc một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật đặt trong ngôi nhà mới của chúng tôi, thế nên tôi sẽ cố gắng hết sức để giành được thứ tốt nhất, xin lỗi ông.”
Ông lão ngây người một lúc, dường như không ngờ người thanh niên này sẽ từ chối,
Lúc này, Khang Hòa Bình ở bên cạnh Tần Lãng nói: “Ông Vu, tôi có thể nói chuyện với ông một lúc được không?”
Ông lão đương nhiên biết đến Khang Hoà Bình, cho nên lịch sự đáp: "Viện trưởng Khang, mời nói."
Khang Hòa Bình nói: “Cậu này là Tân Lãng, là người mới trong giới điêu khắc nhưng năng lực vô cùng xuất chúng. Cậu ấy là người lập nên Tam Tân Trai, sản phẩm điêu khắc hạch đào ở trong tiệm đã từng nhận được rất nhiều đánh giá tích cực trong chương trình “Thế giới sưu tầm”, là một người trẻ tuổi rất có tiềm năng.”
“Ông Vu, ông là người rất được kính trọng trong giới điêu khắc gỗ của chúng ta. Khối gỗ Tếch này với ông cũng chỉ là một khối gỗ bình thường. Tôi nhớ bức tranh “Tiên nữ đỡ trước đây của ông là dùng gỗ Tếch để khắc đúng không, thế nên khối gỗ này với ông cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Vì thế, nếu được thì ông có thể nhường cơ hội này cho cậu Tân không?”
“Ông Vụ, lời này của tôi cũng có vài phần tư tâm. Hy vọng ông không thấy phiền, bởi vì tôi rất muốn xem trình độ điêu khắc gỗ của cậu Tần”
Ông Vu nghe xong lời của Khang Hòa Bình thì kinh ngạc nhìn Tân Lãng, có phần giật mình nói: “Đây là ông chủ của Tam Tần Trai sao?!”
Tam Tân Trai đều bán mấy đồ vật nho nhỏ, hơn nữa mới mở được có vài tháng thế nên theo lý mà nói thì số người trong giới điêu khắc gỗ biết đến sẽ không nhiều. Nhưng bởi vì chương trình "Thế giới sưu tầm” lần đó, nên đã có rất nhiều người biết tới Tam Tần Trai. Sau đó mọi người lại lên mạng xem các sản phẩm nên cửa hàng mới có danh tiếng như hiện giờ.
“Không sai, người này chính là Tân Lãng, ông chủ của Tam Tần Trai."Khang Hòa Bình giới thiệu.
Ông Vu nhìn Tân Lãng với vẻ mặt tán thưởng nói: "Không ngờ tới cậu Tân đây còn trẻ tuổi như vậy, đúng là hậu sinh khả úy mà!”
“Nếu đã là nhân tài trẻ tuổi, lại còn là người mà ông Khang tự đề cử vậy thì tôi sẽ từ bỏ khối gỗ này. Nhưng cậu Tân này, tôi có một điều kiện”
“Ông Vu, ông cứ nói” Tân Lãng đáp.
“Khối gỗ Tếch này là khối gỗ tốt và rất hiếm. Giống ông Khang, tôi cũng rất muốn biết cậu Tân đây sẽ tạo ra tác phẩm gì từ khối gỗ này, thế nên sau khi cậu Tần điêu khắc xong thì có thế cho tôi xem qua được không?”
“Vốn dĩ tôi định dùng khối gỗ này để điêu khắc tác phẩm trưng bày đặt ở trong nhà mới của chúng tôi. Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, hoan nghênh ông Vu tới xem” Tần Lãng sảng khoái nói.
Khang Hòa Bình ở bên cạnh nói: “Vậy tôi cũng đăng kí trước một vé tới tham quan nha.”
Tần Lãng cười đáp: “Không thành vấn đề!”
Sau thời gian nghỉ ngơi, chương trình đấu giá lại tiếp tục, lần này hai vị khách kia đã từ bỏ đấu giá. Cuối cùng Tân Lãng đã giành được khối gỗ này với giá 2 triệu 100 ngàn.
Khi Triệu Lộ Lộ nhìn thấy ông lão đó hô tạm dừng thì trong lòng vô cùng đắc ý, thầm nghĩ chắc chắn Tân Lãng sẽ không lấy được khối gỗ này. Nhưng không ngờ tới sau khi tạm dừng, ông lão đó và người còn lại cùng nhau bỏ cuộc, kết quả là Tân Lãng thực sự đã lấy được khối gỗ đó!
Trong lòng cô ta cảm thấy rất tức giận nhưng đành tiếp tục chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Lãng đi ra phía sau sân khấu thanh toán tiền. Tiếp đó thì cầm theo khối gỗ cùng Tô Thi Hàm vui vẻ cười nói rời khỏi hội trường.
Triệu Lộ Lộ có chút choáng váng.
Khối gỗ đó có giá trị 2 triệu 100 ngàn, Tần Lãng nói mua là mua được sao?
Bây giờ hắn thực sự giàu có như vậy sao?!
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Triệu Lộ Lộ ngồi bất động rất lâu, tới khi nhân viên vào thu dọn hội trường nhắc nhở, lúc này cô ta mới thất thiu rời đi khỏi hội trường.
Lúc này, rốt cuộc cô ta cũng đã ý thức được một sự thật rằng mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt
Sau khi Tân Lãng chia tay với cô ta thì thực sự đã lên như diều gặp gió!
Lưu Thiên Dật chỉ dựa vào tài sản của cha hẳn ta, nhưng Tần Lãng thì khác, hẳn là tự mình kiếm được tiền!