Không biết từ lúc nào, một năm này cũng trôi qua rồi.
Phó Hạo Nguyệt có hơi im lặng, lập tức chậm rãi chuyển tầm mắt phía ngoài cửa sổ, bên ngoài toàn cảnh đều là tuyết trắng.
Trong trí nhớ, dường như thành phố này rất ít khi rơi tuyết, cho dù có rơi thì cũng chưa bao giờ rơi nhiều như bây giờ.
“Nhà của em là ở thành phố H nhỉ?” Phó Hạo Nguyệt lên tiếng, giọng điệu lên xuống bình thường, tựa như là thuận miệng thì hỏi một câu.
Đường Thuần dường như cũng không ngờ ông chủ lại biết chuyện này, nghĩ ngợi chắc là do trong tài liệu có ghi, thế là nhẹ giọng đáp: “Vâng, cũng không xa lắm, ngồi tàu cao tốc là được.”
Phó Hạo Nguyệt thu lại ánh mắt, sau đó lại một lần nữa lật trang sách có hơi cũ kỹ kia, nhìn tiếng Latin in ấn chỉnh tề bên trên, rồi lập tức lên tiếng: “Tết cũng nên về thăm nhà một chút.”
Đường Thuần yên lặng nhìn Phó Hạo Nguyệt ở trước mặt, không biết tại sao trong lòng lại có chút khó chịu, người kia dưới ánh mặt trời vẫn tuấn tú như trước, dù cho không có biểu cảm gì, nhưng rơi vào đáy mắt của Đường Thuần lại không khỏi cảm thấy, có chút cô đơn.
Người nhà của ông chủ đều không còn nữa rồi, bây giờ sang năm mới thì biết phải đi đâu đây?
Đây không nên là điều mà cô cần quan tâm, nhưng hết lần này tới lần khác, giờ này khắc này cô lại không khỏi nhớ đến cảnh tượng Phó Hạo Nguyệt một thân một mình ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ, trải qua khoảnh khắc ấy một cách buồn tẻ.
“Nếu ngài không ngại, có thể đến nhà tôi qua Tết.” Tựa như là không hề suy nghĩ, Đường Thuần mở lời mời thẳng thắn, chờ một phút sau khi đã nói ra lời này, cô bừng tỉnh lại mới thấy có hơi hoang đường.
Động tác trong tay Phó Hạo Nguyệt hơi dừng lại, ánh mắt dưới kính khẽ chớp chớp, dừng lại như vậy khoảng ba, bốn giây, lúc này anh mới mở miệng một cách chậm rãi: “Về nhà sớm một chút, trạm cao tốc vào lễ Tết sợ là sẽ nhiều người, đừng khiến bố mẹ em lo lắng.”
Không đồng ý, vậy chính là đang lịch sự từ chối.
Bờ môi Đường Thuần khẽ mím lại, trái lại có hơi ảo não, nghĩ thầm bản thân mình đưa ra yêu cầu này đúng là không biết cao thấp.
Cô vội vàng trả lời hai câu, rồi tiện bước rời khỏi phòng sách.
…
Có lẽ là do cảm thấy lúng túng, nên cách ba mươi Tết ba ngày, Đường Thuần liền đưa ra yêu cầu về nhà với ông Lý.
Tất nhiên là ông Lý đã đồng ý luôn, còn chuẩn bị chút quà, bảo là muốn tặng cho bố mẹ của Đường Thuần. Đường Thuần nào đồng ý nhận được? Nhưng cô không từ chối lại được sự nhiệt tình của ông Lý, sau nửa ngày đùn đẩy thì cũng đành phải nhận lấy.
Cảnh xuân mỗi năm đều rất đẹp, may là Đường Thuần đã sớm mua vé, bằng không sợ là chỉ có thể đi xe khách về nhà.
Mà ngay lúc Đường Thuần đang vội vàng xách hành lý lên đường để kịp giờ, thì nhà họ Phó thiếu mất một người lại yên ắng đến cực điểm, tựa như cả căn nhà chỉ vì Đường Thuần rời đi mà mọi hơi thở sự sống đều bị rút hết.
Ngài Phó ở trong phòng ngủ cả ngày cũng không ra ngoài, ông Lý biết từ sau khi Đường Thuần đi thì linh hồn của cậu chủ cũng đã tan biến theo rồi, e là lúc này lại nằm một mình trên ghế sô pha kia nghe kịch nam của anh.
Ông Lý rời chiếc ghế mây ngồi ở sau vườn, vừa phơi nắng vừa cắn hạt dưa, tựa như những cụ ông của những gia đình bình thường kia.
Ông Lý vốn là con rơi được nhặt về từ ven đường, tuy là dưới sự hun đúc của nhà họ Phó nhận được không ít giáo dưỡng, nhưng sau khi không có người ở bên cạnh thì tính cách trong xương cốt lập tức phơi bày ra. Trước kia, lúc Đường Thuần còn đang làm việc ở nhà họ Phó, ít nhiều ông ấy còn đứng đắn một chút, bây giờ người cũng đã đi rồi, ngài Phó mà ông ấy phục vụ lại trở thành trạch nam…
Vừa đung đưa đầu, ông Lý vừa ở một bên thì thầm đầy vui vẻ: Cậu chủ này, sợ là sau này thật sự không thể rời xa Tiểu Đường được rồi.
Đã không nỡ như vậy thì cứ đi theo người ta về thẳng nhà là được mà? Thuận tiện làm thân một cái, chuyện một công đôi việc, nào có lề mề giống như anh bây giờ.
Trong phòng ngủ, Phó Hạo Nguyệt quả thật là có cùng suy nghĩ với ông Lý, anh nằm một mình trên ghế sô pha, mặc bộ đồ ngủ sát cạnh cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, âm thanh cao cấp cách đó không xa đang không ngừng vang lên là kịch nam, cùng với những cảnh xưa cũ mà anh yêu thích nhất.
Nhưng chẳng biết vì lý do gì, kịch nam không ngừng lượn lờ qua tai, nhưng lại không thể vào não một đoạn nào.
Cũng không biết là qua bao lâu, người đàn ông nằm yên trên ghế sô pha như pho tượng cuối cùng cũng khẽ nhíu mày, lập tức mở mắt, chậm rãi đứng lên từ trên sô pha.
Biệt thự yên tĩnh hơn một chút, tuy là biết rõ cô nhóc kia chẳng qua chỉ là về nhà qua Tết, đợi mấy ngày nữa thì sẽ quay lại, nhưng cho dù là như vậy thì trong lòng anh vẫn vắng vẻ như cũ, có một nỗi phiền muộn không thể ngăn lại được.
Nhớ lại câu nói Đường Thuần trong phòng sách kia, lúc này trái lại có chút hối hận vì đã không đồng ý.
Trong vườn, tuyết đã sớm tan không còn một chút nào, Phó Hạo Nguyệt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu lại mơ hồ hiện lên chút chuyện cũ.
Trên thực tế, mọi chuyện dù có sâu sắc đến đâu, thì theo thời gian cũng sẽ bị chôn vùi trong sâu thẳm tâm trí, mãi cho đến khi bị kích thích mạnh mẽ thì mới vội vàng nhớ đến.
Anh biết được quê hương của Đường Thuần ở thành phố H cũng không phải là qua sơ yếu lý lịch của cô, mà là công viên ở trong trí nhớ kia, chính là ở thành phố H.
Đó đã là chuyện của mười lăm năm trước, lúc đó anh vừa tròn hai mươi tuổi, đến thành phố H cũng là vì chuyện kinh doanh. Đó là một hợp đồng cực kỳ khó khăn, đám người ngoan cố ở Phó Thị kia cũng muốn xem trò hay của anh, thừa cơ hội này kéo anh xuống đài, thật sự không biết đám lòng lang dạ thú bọn họ đều bị anh ghim từng cái vào trong mắt. Bố mẹ và ông nội vẫn luôn dạy bảo anh phải làm một quân tử, nhưng thật sự dưới hoàn cảnh đầy nguy cơ như thế, có thể giữ được lương tri gần như đã trở thành một chuyện rất khó khăn rồi.
Bọn chúng luôn muốn một ngày nào đó sẽ nuốt được miếng thịt béo bở là Phó Thị này, nhưng lại chưa từng suy nghĩ rằng, anh đã sớm nắm được điểm yếu của tất cả bọn họ một cách rõ ràng, sống chết đều bị anh nắm chắc trong lòng bàn tay mà không biết, thật sự là một đám tôm tép nhãi nhép.
Sau đó, đàm phán rất thuận lợi, trong tương lai vài năm nữa Phó Thị sẽ chỉ ngày càng phát triển.
Tất cả gần như đều nằm trong lòng bàn tay anh, giống như những gì bố và mẹ kỳ vọng, anh xử lý sản nghiệp trong nhà gọn gàng phồn vinh.
Trong trí nhớ, mẹ và bố luôn căn dặn ở bên tai anh, nói trong tương lai anh người đứng đầu của nhà họ Phó, nhất định phải bảo vệ thật tốt ngôi nhà này. Nhưng lúc đó nhà họ Phó đã phân tán rồi, người làm thì rời đi, nhà họ Phó mà anh cố gắng hết sức để bảo vệ bây giờ cũng chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng, đến cả ngôi nhà cũ kia cũng bởi vì đã quá cũ kỹ mà rơi mất chìa khóa.
Đêm đó cũng là một ngày tuyết rơi, anh ngồi trên xe trở về khách sạn, lúc tài xế đưa thuốc đến, anh không hề nhận, chỉ để anh ta dừng xe ở ven đường.
Công viên kia trong ấn tượng cũng đã nhiều năm rồi, trên đường không có một ai, anh đi đến mệt mỏi rồi tìm được một dây xích đu mà ngồi xuống.
Nhớ là anh đã ngồi đằng kia ngây người cực kỳ lâu, lâu đến mức bị gió lạnh thổi đến đau nhức, lâu đến mức thân thể anh cũng dần mất đi cảm giác. Trong đầu anh điên cuồng thoáng qua chuyện liên quan tới “chết đi”, những thứ này đối với trong miệng người khác là chuyện tị huý, nhưng đối với anh lại không hề lạ lẫm gì.
Người thân xung quanh phần lớn đều đã bị thế sự vô thường đoạt đi mạng sống, mà anh cũng là người thường gặp chuyện chết chóc.
Khi còn nhỏ, thầy tướng số kia từng nói, anh mang mệnh thiên sát cô tinh, Phó Hạo Nguyệt không hề tin, nhưng vào thời khắc ấy lại hoảng hốt nhận ra, dường như đúng là thế.
Rất sớm trước đó, anh đã tìm luật sư lập di chúc, nếu anh chết đi, sản nghiệp ở ba thành phố của anh sẽ để lại cho ông Lý dưỡng lão đưa ma, còn lại thì quyên góp hết cho mỗi cơ quan từ thiện trong xã hội, anh không có thiện tâm lớn như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn để đám hồ ly trong công ty kia được như ý mà thôi.
Anh đã sớm suy nghĩ xong tất cả đường lui, cho nên trong nháy mắt, thân thể mệt mỏi cùng với tứ chi đông cứng dường như đang đợi nghênh đón cái chết.
Nhưng hết lần này tới lần khác vào thời khắc ấy, một quả cầu tuyết không rõ từ đâu đến mà ném thẳng vào trên mặt anh, gần như lập tức là tỉnh táo lại hẳn. Anh chậm rãi nhếch lông mày lên, liền trông thấy cô nhóc nở nụ cười đang đứng cách mình không xa.
Cô bé nói: “Anh, thật ngại quá, em vừa định tặng cho anh một người tuyết nhỏ, nhưng mà tay em không cầm chắc…”
Phó Hạo Nguyệt nhìn bé gái trước mắt một cách chăm chú, chiếc áo lông màu trắng sữa ôm lấy cơ thể, cùng với chiếc mũ tai mèo khiến cô cực kỳ đáng yêu, đôi mắt nhỏ tròn vo yên tĩnh kia lại càng là như vậy, trong khoảnh khắc đó đã khiến anh có cảm giác, cô gái nhỏ này có lẽ là tiểu thiên sứ đến đón anh.
Nhưng sự thật chứng minh, thiên sứ thì sẽ không cố ý ném người tuyết vào mặt anh.
“Anh, em phải về nhà rồi, bên ngoài lạnh như vậy, anh cũng phải sớm về nhà nhé!”
Suy nghĩ dần dần dứt ra từ trong hồi ức, Phó Hạo Nguyệt nháy nháy mắt, nghĩ thầm, thế giới lớn như vậy nhưng cũng lại bé đến thế, cũng khó trách lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, có một sự thân thuộc không thể giải thích được.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có hơi chìm sâu, mười lăm năm trôi qua, cô nhóc trước kia bây giờ cũng đã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.
Trái lại càng ngày càng quyến rũ.
Nghĩ đến đây, Phó Hạo Nguyệt lại vô thức xoay nhẫn ở ngón tay cái.
Cũng không biết đã qua nhiều năm như vậy, công viên đó có còn hay không, sợ là đã sớm bị phá rồi.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng gõ cửa, theo đó là giọng nói của ông Lý, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Phó Hạo Nguyệt thật sự không có khẩu vị gì, nhưng từ sáng sớm trước khi xuất phát Đường Thuần đã gửi tin nhắn nhắc nhở anh phải ăn cơm, lúc này anh mới suy nghĩ một lát rồi ra khỏi phòng.
Phòng ăn lớn như vậy cực kỳ yên tĩnh, Phó Hạo Nguyệt ngồi bên cạnh bàn ăn, nhìn cơm trưa bày bố cực kỳ tinh xảo, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, trong lòng lại âm thầm chê bai một câu: Loè loẹt.
Đường Thuần cực ít làm ra đám đồ chơi này, nhưng vẫn nấu ra được đầy đủ các hương vị.
Ông Lý bình tĩnh đứng ở một bên, thấy cậu chủ không có ý định động đũa, còn tưởng rằng bữa cơm này phải để bớt nóng một chút, thì lại thấy cậu chủ chậm rãi nâng bát đũa lên.
Ông Lý khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Tiểu Đường này vừa đi, cậu chủ lại trở nên khó hầu hạ, một mình ông ấy sợ là không thể lo được.
“Cậu chủ, tôi có chuyện này phải thỉnh cầu ngài một chút.” Ông Lý nói, chậm rãi móc điện thoại ở trong túi ra.
Phó Hạo Nguyệt hơi nhướng mắt lên, theo động tác của ông Lý cầm điện thoại phủi phủi mấy lần, đưa qua một tin nhắn báo danh.
Có lẽ là nhìn không được rõ ràng, Phó Hạo Nguyệt híp mắt lại, động tác trong tay cũng thuận thế dừng lại, đang lúc chuẩn bị hỏi ông có ý gì, lại nghe thấy ông Lý mở miệng cười: “Cậu chủ, ngài xem tôi đã cẩn trọng nhiều năm như vậy ở nhà họ Phó, chưa từng đi ra ngoài, cho nên muốn năm nay lúc lễ Tết thì ra ngoài du lịch một chuyến, đoàn du lịch này là tôi báo danh hai ngày trước, xế chiều hôm nay sẽ tập trung xuất phát.”
Phó Hạo Nguyệt nhíu mày, đối với chuyện ông Lý muốn ra ngoài du lịch có chút không kịp phản ứng.
“Đi đâu?”
Ý cười trong mắt ông Lý càng sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, cất giọng nói: “Thành phố H, lần này thế mà đã bỏ hết vốn liếng ra đấy, đi với đoàn du lịch người già cao cấp, khoảng chừng năm ngày bốn đêm đấy!”
Trong nháy mắt câu này vừa phát ra, đôi lông mày đang nhăn lại của Phó Hạo Nguyệt bỗng thả lỏng, trong vô thức đỉnh lông mày khẽ nhếch lên một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông Lý đang hơi híp mắt kia, từ khe hẹp bên trong gần như tìm ra được một chút hương vị “quỷ kế”.
“Ài, quê của Tiểu Đường có phải ở thành phố H không?” Ông Lý mở miệng lần nữa, kỹ năng diễn biết rõ còn cố hỏi có chút vụng về.
“Ừm.”
Sau một khắc, ông Lý cố hết sức cất cao âm điệu, diễn ra một bộ dáng kinh ngạc: “Ai da! Đây không phải là quá đúng dịp sao!”
Nói xong, ông Lý cất điện thoại di động về lại túi, nhanh chóng tiếp tục lên tiếng: “Cậu chủ, Tết năm nay sợ là ngài phải trải qua một mình rồi.”
Giọng điệu của ông Lý có vẻ hơi “lo nghĩ”, mà Phó Hạo Nguyệt cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông ấy, quả nhiên chẳng được bao lâu, ông Lý lại cười hì hì dò hỏi: “Không thì cậu chủ đến thành phố H với tôi đi?”
Phó Hạo Nguyệt lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn thức ăn ở trên bàn, lần này trái lại càng không thèm ăn.
“Sao? Ông cũng báo danh vào đoàn cho tôi à?” Phó Hạo Nguyệt hỏi ngược lại.
“Tôi nào dám, tôi báo danh vào đoàn du lịch của người già, sợ là cậu chủ sẽ không quen.”
“Vậy tôi đến thành phố H làm gì?”
Hai người nói qua nói lại, đều là đang diễn, dường như chỉ có thể diễn xong màn kịch này thì mới có thể đến bước kế tiếp.
“Không phải là Tiểu Đường cũng ở thành phố H sao, Tết đến thì qua chào hỏi có làm sao? Ngài xem tôi đây, là do không có ai làm hướng dẫn viên du lịch, chỉ có thể báo danh vào một đoàn để đi chơi, nếu như ngài có Tiểu Đường là người bản địa dẫn đi rồi thì còn cần báo vào đoàn làm gì nữa?” Ông Lý nói, lại làm bộ cúi đầu liếc nhìn đồng hồ ở cổ tay bày tỏ sự “kinh ngạc” mà hô lên một tiếng: “Ai dô, sắp đến giờ rồi, trước tiên tôi phải đi thu dọn hành lý đã.”
Lời vừa dứt, ông Lý liền xoay người về phòng của mình, hoàn toàn không quan tâm đến người vẫn ngồi trên bàn ăn là Phó Hạo Nguyệt. Trái lại còn ném thẳng tay vị chủ nhân mỗi ngày mình đều phục vụ xuống.
Phòng ăn lập tức lại trống rỗng hơn một chút, đũa treo trên tay Phó Hạo Nguyệt chậm chạp không có bất kỳ động tác nào, cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng anh mặt không đổi mà đặt đũa trong tay xuống, đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình.
Sau một tiếng, ông Lý kéo vali đi về cổng lớn, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế Tiểu Lưu thì đã thấy chiếc xe Maybach màu đen kia đã sớm đỗ ở cửa ra vào.
Ông Lý sững sờ, đang lúc buồn bực thì cửa xe đen như mực kia chậm rãi kéo xuống, mà gương mặt trong trẻo lạnh lùng kia của ngài Phó cũng dần xuống hiện ra trước mắt ông Lý.
Không đợi ông Lý mở miệng, Phó Hạo Nguyệt đã sớm ngồi ở ghế sau lạnh giọng nói: “Không phải nói là sắp không kịp giờ rồi sao?”
Ông Lý vừa nghe, đuôi mắt lập tức hiện lên nét cười yếu ớt: “Cậu chủ đây là dự định đến thành phố H với tôi sao?”
“Đi dạo chơi lung tung.” Người đàn ông nói mà không có biểu cảm gì, tựa như sự thật là chỉ đến thành phố H đi dạo mà thôi.
“Nhưng sợ là vé cao tốc đến thành phố H hết rồi… Ài, nhưng hạng thương gia chắc vẫn còn.”
Ông Lý thay cậu chủ bắt đầu cân nhắc, nhưng Phó Hạo Nguyệt ngồi trên xe lại không có chút gấp gáp nào, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh mà lên tiếng: “Không sao, gọi trực thăng đến, tới nơi cũng chỉ mất nửa tiếng mà thôi.”
Ông Lý: …
Ngài ấy mà vì để gặp nàng dâu mà lôi cả máy bay ngày xưa ra à?
Thấy ông Lý vẫn cứ ngây ngốc tại chỗ như cũ, Phó Hạo Nguyệt dường như không kiên nhẫn nữa, lên tiếng thúc giục: “Có đi nữa hay không?”
“Đi đi đi! Giờ đi luôn!”
Đây là chuyện quái gì chứ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng
Chương 76
Chương 76