Có lẽ là sắp đến tết rồi, hàng xóm láng giềng trong hẻm nhỏ, người đi lại cũng dần dần đông lên, trông vô cùng náo nhiệt.
Đường Thuần xách vali lớn đi về nhà mình, dọc đường đi chào hỏi vài tiếng với mấy chị mấy chú hàng xóm, khó khăn lắm mới về đến nhà, cả người đã toát hết mồ hôi.
Có lẽ là bởi vì dáng dấp đẹp mắt, từ nhỏ Đường Thuần đã là "người nổi tiếng" của khu dân cư, khi còn bé bất cứ cô dì chú bác nhà nào gặp cô cũng đều sẽ không nhịn được mà nhéo má cô, sau đó lại có mấy đứa trẻ vì tranh giành quyền chơi với Tiểu Đường còn đánh nhau, lúc ấy còn chọc cho những hàng xóm xung quanh đều trêu chọc.
Sau khi lớn lên, dáng dấp của Đường Thuần càng ngày càng xinh xắn, các hàng xóm đều cảm thấy Đường Thuần sẽ yêu sớm, chỉ là sau đó thoáng một cái đã tới năm tốt nghiệp trung học phổ thông, Đường Thuần vẫn luôn an phận học tập, không đặt chút tâm tư nào vào tình cảm nam nữ, chọc cho một đám hàng xóm đều không nhịn được mà tặc lưỡi khen ngợi mỗi lúc rảnh rỗi.
Cứ thế đến sau này, mỗi lần Đường Thuần về nhà, lúc nào cũng sẽ nhận được sự chú ý của các bác các chú.
Đường Thuần móc chiếc chìa khóa đã cũ từ trong túi ra, vừa mới mở cửa đã nghe thấy một tràng cười sảng khoái, xen lẫn với tiếng chương trình tạp kỹ trên tivi, tất cả cùng chui vào tai của Đường Thuần.
Mẹ Đường ngồi trên ghế sô pha nghe thấy tiếng động, động tác cắn hạt dưa dừng lại, vốn tưởng rằng chồng nhà mình mua thức ăn trở lại, vì thế mà lúc nhìn thấy Đường Thuần còn sững sờ hai giây.
"Ôi! Trở về sớm như vậy sao? Trước đó không phải đã nói là trước ba mươi tết mới về sao?" Mẹ Đường nói xong, hạt dưa trong tay lại không nỡ bỏ xuống, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng cái mông ấy vẫn dính lên ghế sô pha như cũ: "Đi đường về có mệt không? Phòng đã dọn dẹp sạch sẽ cho con từ sáng sớm rồi, nhanh đi vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa ba con trở về nấu đồ ăn ngon cho con!"
Đường Thuần biết, mẹ nhà mình đã bị ba chiều hư rồi, ngày bình thường chính là một người phụ nữ mười ngón tay không dính nước xuân, đến mức mà trong ký ức của cô từ khi còn nhỏ, đã biết “chị đại” nhà mình là một người cực kỳ lười, lúc này thấy bà ấy không đứng dậy đón mình tựa như cũng đã là chuyện trong dự liệu rồi.
"Mẹ, ở đây có quà của mẹ." Đường Thuần nói xong, đi đến cạnh ghế sô pha đưa cái hộp đã cầm suốt quãng đường trong tay cho bà Thái Tuệ Mẫn đang ngồi trên ghế sô pha.
"Ôi, đúng là không uổng công mẹ con đối tốt với con những năm nay, lại còn biết mua quà cho mẹ." Đến lúc này bà Thái mới bỏ hạt dưa trong tay xuống, cực kỳ thích thú nhận lấy quà.
"Mẹ nghĩ nhiều rồi, đây là quản gia Lý làm việc với con chuẩn bị đấy." Đường Thuần nói xong, lại nghĩ tới cái gì đó mở miệng nói: "Phần quà kia của ba con để trong vali ấy, đến lúc đó đợi ba trở về rồi đưa cho ông ấy."
Bà Thái nghe vậy cũng không thấy có chút mất mát nào.
Đối với phụ nữ mà nói, có quà là được rồi, cũng không quan tâm rốt cuộc là ai tặng.
"Con đi làm ở đó đãi ngộ thật không tệ nha, cuối năm rồi mà đến cả người nhà nhân viên cũng có quà." Bà Thái mặt mày vui vẻ yêu kiều mở miệng, vừa bóc vỏ hộp quà, vừa xua tay với Đường Thuần nói: "Nhanh chóng về phòng thu dọn hành lý trước đi."
Đường Thuần thấy vậy, khẽ thở dài, trong đầu nghĩ ba nhà mình thật sự là cưng chiều mẹ cô quá mức rồi.
Cô xách vali trở lại phòng, trong căn phòng nhỏ quen thuộc kia thoang thoảng mùi hương thơm dịu, là mùi vị của bầu không khí mát lành mà cô quen thuộc nhất từ nhỏ tới lớn.
Khăn trải giường và chăn đều đã chuyển sang loại dày rồi, sàn nhà và bàn sách đã được dọn dẹp sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là rất dày công dọn dẹp.
Vừa về đến nhà, cảm giác mệt mỏi khi bôn ba trên đường cũng dần dần dâng lên, Đường Thuần vừa mới sắp xếp xong quần áo trong vali, mới cởi áo khoác đã nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của “chị đại” nhà mình ở ngoài phòng: "Tiểu Thuần! Con mau ra đây! Nhanh lên nhanh lên!"
Đường Thuần sợ hết hồn, ngay sau đó bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, lại thấy mẹ nhà mình cuối cùng cũng đứng lên khỏi ghế sô pha, lúc này trong tay còn cầm điện thoại di động, biểu cảm trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Tiểu Thuần con mau tới xem cho mẹ một chút, thứ đồ chơi này là thật sao?" Bà Thái điên cuồng vẫy tay với Đường Thuần, ngay sau đó lại đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Đường Thuần, chỉ vào giá cả bên trên, mở miệng nói: "Bên trên nói cái hộp này phải đến năm vạn tệ, thật hay giả thế?"
Đường Thuần nhìn giá cả hiển thị trên màn hình, ngay sau đó lại đưa mắt nhìn bàn trà nhỏ, ở giữa có sáu lọ nhỏ được xếp chỉnh tề bên trong hộp quà, vừa nhìn đã biết là tổ yến chất lượng.
Khóe miệng cô nhếch lên có chút lúng túng, nhớ tới dáng vẻ ông Lý tiện tay đưa quà cho mình, khiến cô vô thức cho rằng trong này không phải thứ gì quý giá.
Đường Thuần trái lại là quên rồi, quản gia Lý chính là quản gia của nhà họ Phó, quà mà ông ấy chuẩn bị, chỉ sợ giá cả chỉ có cao chứ không thấp...
Nhất thời, Đường Thuần cứng đờ quay đầu, nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ của bà Thái, bầu không khí căng thẳng mấy giây, Đường Thuần "ha ha" cười hai tiếng, yếu ớt mở miệng nói: "Có lẽ, có lẽ... là thật."
...
Nửa tiếng sau, một nhà ba người của nhà họ Đường tụ tập ở phòng ăn, ba Đường vừa mới trở về từ chợ bán thức ăn, vừa mới đặt đồ ăn xuống đã bị bà Thái kéo tới, mở một cuộc họp gia đình quy mô nhỏ không chính thức đã lâu không có.
Nội dung chủ yếu của cuộc họp chính là hai món quà đặt trên bàn ăn, một là hộp tổ yến giá trị năm vạn tệ, hai là một chiếc đồng hồ đặt bên cạnh tổ yến.
Ba Đường ngồi ở chủ vị đẩy gọng kính trên sống mũi, sắc mặt nghiêm nghị nhìn hai món quà trên bàn, trong tay còn cầm điện thoại di động, trên màn hình điện thoại hiển thị một tấm hình, giống y hệt chiếc đồng hồ đặt trên bàn ăn, là một chiếc đồng hồ đeo tay sang trọng cấp thấp, giá cả không tính là "quá đắt", cũng chỉ hơn mười vạn.
Ba Đường ôm vẻ mặt nghiêm túc so sánh gần hai mươi phút, sau khi xác nhận chiếc đồng hồ này có khả năng là hàng thật thì trái tim không khỏi trầm xuống.
"Đường Thuần, đây rốt cuộc tình huống gì?" Bà Thái giọng điệu nghiêm túc mở miệng, giống như là sợ con cái mình bị lừa: "Món quà quý trọng như vậy, thật sự là vị quản gia mà con nói kia đưa sao? Tại sao người ta lại tốn nhiều tiền cho chúng ta như vậy?"
"Món quà này chúng ta không thể nhận, Tiểu Thuần, con nói với ba rốt cuộc là ai tặng, đưa số điện thoại của người ta cho ba, ba đích thân gọi điện giải thích." Ba Đường cũng nghiêm túc mở miệng nói, hai người một xướng một họa, giống như cho rằng tính cách con gái nhà mình quá đơn thuần, lúc này sợ là bị người ta lừa gạt rơi vào cạm bẫy nào đó.
Đường Thuần mặt đầy phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ một lúc lâu rồi mở miệng nói: "Món quà này hai người nhận lấy đi, đến lúc đó con sẽ nói với quản gia Lý."
"Ơ hay! Con bé này, đây chính là tổ yến năm vạn một hộp đó! Người ta tặng hẳn hai hộp, bây giờ còn tặng cho ba con một chiếc đồng hồ đeo tay hơn mười vạn, ai không biết còn tưởng là đưa sính lễ đấy! Vật này có thể nói nhận là nhận được sao?" Bà Thái nóng nảy, cảm thấy rõ ràng là bình thường đầu óc của đứa nhỏ nhà mình linh hoạt như vậy, tại sao đến lúc quan trọng lại làm hỏng chuyện thế này?
Quả nhiên vẫn là kinh nghiệm xã hội quá ít, đi học nhiều năm như vậy, học đến ngốc rồi à!
Đường Thuần nghe thấy lời này, không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: Với thân phận của ngài Phó, sao có thể lấy ra sính lễ hơn hai mươi vạn chứ, thật sự đến lúc đó sợ là phải dùng tỷ để tính.
Ý niệm này thoáng hiện lên trong đầu, trong lòng Đường Thuần cả kinh, lắc đầu liên tục, ném hết những suy nghĩ linh tinh này ra khỏi đầu.
"Ai da, thật sự không phức tạp như hai người nghĩ đâu, không phải con đã nói rồi sao, con làm nhân viên chăm sóc cho một gia đình giàu có, hai người cũng không nghĩ xem tiền lương một tháng của con đã là mười vạn rồi, cuối năm người ta tặng quà với cái giá này, không phải cũng phù hợp với thân phận của bọn họ sao?" Đường Thuần mở miệng giải thích, nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem nên tặng lại quà gì rồi.
Nếu như biết trước món quà này quý trọng như vậy, e là có thế nào thì cô cũng sẽ không nhận.
Lời nói của Đường Thuần đã khiến bà Thái và ba Đường tạm thời bình tĩnh lại, ba Đường đẩy kính một lần nữa, sau đó cảnh giác mở miệng dò hỏi: "Tiểu Thuần, nửa năm nay công việc của con như thế nào? Có mệt hay không? Có để con làm một vài việc linh tinh lặt vặt khác không?"
Thật ra ban đầu khi Đường Thuần mới xin làm công việc này, ba Đường vẫn luôn duy trì thái độ của mình, mặc dù tiền lương quả thật rất có sức dụ dỗ, hơn nữa còn là thầy trong trường học đề cử, theo lý mà nói hẳn là không có vấn đề gì, nhưng cũng vì mức tiền lương này có chút vượt quá mức bình thường, điều này khiến ba Đường không thể không sinh lòng cảnh giác.
Có điều làm việc nửa năm nay, Đường Thuần cũng chưa từng nhắc tới việc có gì không đúng, cho nên trong lòng cũng đã nghĩ thoáng hơn. Chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm nay ngược lại lại khiến ba Đường có chút nghi ngờ.
"Ba, ba cũng đừng suy nghĩ bậy bạ, thật sự không có, đó hoàn toàn một công việc nghiêm túc." Đường Thuần nói xong, lúc này lại có chút chột dạ.
Công việc đúng thật là đứng đắn, nhưng bây giờ quan hệ của hai người, tựa như có chút không đứng đắn lắm.
"Ai da lão Đường, con gái anh cũng đã làm ở đó lâu như vậy rồi, nếu có chuyện thì đã nói với chúng ta từ lâu rồi, đúng không." Lúc này à Thái đã mở rộng lòng mình, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều, dè dặt cầm một lọ tổ yến lên, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Tổ yến đắt như vậy, ăn vào sẽ trở nên trẻ trung hơn à? Gần đây nếp nhăn ở đuôi mắt cũng đã nhiều hơn rồi, đã đến lúc phải tẩm bổ rồi."
Ba Đường nghe vậy, vội vàng lên tiếng nói: "Chỗ nào có nếp nhăn? Tại sao anh không nhìn thấy? Rõ ràng bà xã không thay đổi chút nào, vẫn trẻ trung như lúc trước!"
Đường Thuần:...
Bầu không khí căng thẳng lúc đầu đột nhiên thay đổi, Đường Thuần biết tiếp theo chính là thời gian ân ái của hai vợ chồng, cho nên cũng rất thức thời nghiêng đầu chui vào phòng ngủ, tránh khỏi việc còn chưa ăn cơm đã bị nhét cho một bụng toàn cơm chó.
Căn phòng yên tĩnh cũng khiến suy nghĩ của Đường Thuần dần dần bình tĩnh hơn một chút, cô mở cửa sổ ra, ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ xung quanh, nhất thời lại có mấy phần hoảng hốt.
Trong đầu vô thức nhớ lại gương mặt kia của Phó Hạo Nguyệt, cũng không biết là anh đã ăn cơm chưa. Buổi sáng lúc lên đường cô cũng đã gửi wechat nhắc nhở anh, nhưng cũng không biết người này có nghe lời hay không.
Đường Thuần chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, một lúc lâu sau lấy điện thoại trong túi ra, đang do dự có nên nhắn tin cho Phó Hạo Nguyệt không.
Dưới lầu, trên con đường không được coi là rộng rãi, một chiếc ô tô Phaeton khiêm tốn dừng ở trong góc, có lẽ là vì vẻ ngoài của chiếc xe thật sự là có chút quá phổ thông, vì thế mà dừng trên đường này cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Cửa sổ sau được dán màng kính hơi hạ xuống mười centimet, người đàn ông dựa vào cửa sổ ở ghế sau, ở góc độ này của anh, đúng lúc có thể nhìn thấy cô gái đang đứng bên cửa sổ hóng gió.
Bàn tay đặt trước người đang xoay chuyển nhịp nhàng chiếc nhẫn trên ngón tay cái, bên trong xe yên tĩnh đến mức có chút quá đáng, mà người đàn ông lâm nguy nhận mệnh bị kéo tới làm tài xế cũng căng thẳng thần kinh, đến thở mạnh cũng không dám.
Boss lớn này cũng không biết là có chuyện gì, đã sắp ba mươi tết rồi lại đột nhiên tới thành phố H khảo sát, kết quả không tới công ty thì cũng thôi đi, lại để máy bay trực thăng lái tới chỗ nhỏ bé này, dừng xe ở đây đã hơn mười phút rồi cũng không động đậy, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì.
Ánh mắt của người đàn ông hơi sâu, nhìn cô gái bên cửa sổ phía xa xa, đến lúc này trái tim lạc lõng đã lâu mới tìm được chỗ dựa vào.
Cô gái ở phía xa xa cầm điện thoại lên, dường như định làm gì đó, qua một lúc lâu, một tiếng vang thông báo có cuộc gọi tới vang lên trong khoang xe yên tĩnh.
Phó Hạo Nguyệt lấy điện thoại trong túi ra, ánh mắt vô tư đặt trên người Đường Thuần, đến cả người gọi tới là ai cũng không xem đã nhấn nút nghe máy, đặt điện thoại lên bên tai.
"Alo?" Phó Hạo Nguyệt mở miệng, giọng nói trầm thấp lại từ tính vang lên trong khoang xe, cùng lúc đó cũng rơi vào trong tai Đường Thuần ở đầu bên kia điện thoại.
Tay cầm điện thoại của Đường Thuần cũng hơi siết lại, không biết tại sao lại có chút căng thẳng, nhịp tim hơi tăng nhanh, sau đó nuốt nước miếng, lên tiếng nói: "Ông chủ, ngài đang bận sao?"
"Không bận." Phó Hạo Nguyệt trả lời rất dứt khoát, lúc này nghe được giọng nói của cô, ngược lại lại nghĩ có thể ôm một chút thì tốt rồi.
Dù sao thì người này cũng đúng là tham lam, lúc chưa gặp được thì muốn gặp mặt là được, nhưng sau khi gặp mặt ại ngờ có thể nói mấy câu thì tốt, giờ nghe được giọng nói của cô thì lại nghĩ có thể ôm một chút thì tốt.
"Ồ, tôi đã về đến nhà rồi, những món quà mà quản gia Lý chuẩn bị cho ba mẹ tôi, thật sự là có chút quý trọng, nhận lấy cũng rất ngại." Đường Thuần mở miệng, trong lòng cũng hiểu rõ, có lẽ Phó Hạo Nguyệt cũng biết.
Phó Hạo Nguyệt cầm điện thoại di động, từ đầu đến cuối ánh mắt đều ở trên người cô.
"Bác trai bác gái có thích không?"
"Tất nhiên là thích... Chỉ là thế này cũng quá đắt, ba mẹ tôi đều cho rằng có phải tôi đã bị người khác lừa không." Đường Thuần nói xong, lại nhớ tới dáng vẻ bày trận chờ địch của ba mẹ nhà mình cách đây không lâu, bất giác cười nhẹ ra tiếng.
Nghe được tiếng cười nhẹ kia, ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt cũng bất giác dịu dàng hơn một chút, chẳng biết từ lúc nào đuôi mắt đã có thêm mấy phần ấm áp, đến cả giọng nói chuyện cũng mềm mại hơn: "Thích thì tốt."
Chuyện liên quan đến món quà này, là ông Lý chủ động nói phải chuẩn bị, anh luôn cảm thấy sẽ có chút đường đột, thế là bèn chuẩn bị mấy món quà nhỏ, nghĩ rằng một mặt có thể bày tỏ tâm ý của mình, một mặt khác cũng sẽ không tỏ ra mình có "mưu đồ bất chính". Chỉ là bây giờ xem ra, vẫn có chút dọa tới ba mẹ cô gái rồi.
Đường Thuần nghe thấy giọng nói của Phó Hạo Nguyệt, tai có chút nhột, nhất thời nhịp tim lại tăng thêm một chút.
Chủ đề tới chỗ này thì ngừng lại, bầu không khí có chút lúng túng, cúp điện thoại vào lúc này rõ ràng là lựa chọn tốt nhất, nhưng không biết tại sao, động tác cầm điện thoại của Đường Thuần vẫn kề cà không thay đổi.
Đúng lúc Đường Thuần đang nghĩ xem nên nói gì thì Phó Hạo Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại đã chủ động lên tiếng nói: "Mệt không? Bắt xe về nhà à?"
Đường Thuần sửng sốt chốc lát, ngay sau đó lại cười trả lời: "Hơi mệt, có điều vẫn ổn, chỉ là buổi trưa không ăn được cơm, bây giờ lại cảm thấy hơi đói, đợi thêm một tiếng nữa là có thể ăn cơm rồi."
Dường như nhớ ra điều gì đó, Đường Thuần vui vẻ mở miệng: "Tôi nhớ, ở gần nhà tôi có một cửa hàng lâu đời làm bánh dứa ăn rất ngon! Đợi đến lúc đó tôi sẽ mua hai hộp mang về cho ngài... Có điều thứ này phải ăn nóng mới ngon, đợi tôi đưa đến tay ngài thì chỉ sợ là hương vị đã biến mất một nửa rồi."
Đường Thuần nói, giọng điệu có chút tiếc nuối.
Phó Hạo Nguyệt lặng lẽ ghi nhớ từng câu từng chữ mà đối phương nói, sau đó lại lên tiếng, giọng điệu hết sức tùy ý: "Ồ? Tên là gì?"
"Ừm... Hình như tên là Tiệm bánh Trần Ký thì phải? Hình như tôi cũng hơi không nhớ rõ lắm, đợi hai ngày nữa tôi đi xem xem, cũng không biết ngày Tết bọn họ có đóng cửa không."
Hai người trò chuyện không ngừng, bất tri bất giác đã qua hơn bốn mươi phút, đợi đến lúc điện thoại hơi nóng lên thì Đường Thuần mới nhận ra bọn họ thế mà đã nói điện thoại lâu đến như vậy.
Lúc này bên ngoài phòng có tiếng của “chị đại” truyền vào, Đường Thuần vội vàng kết thúc cuộc gọi với Phó Hạo Nguyệt ở đầu bên kia, sau đó quay người chạy ra phòng khách.
Mãi đến khi bên cửa sổ đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô gái nữa, Phó Hạo Nguyệt mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, đóng cửa sổ xe vẫn luôn thổi gió lạnh vào, sự ấm áp trong mắt cũng dần dần tiêu tan.
"Cậu có quen thuộc với nơi này không?" Phó Hạo Nguyệt mở miệng, người đàn ông ngồi ở trên ghế lái bị dọa đến mức sống lưng kéo căng.
"Rất... Rất quen."
Phó Hạo Nguyệt hờ hững nhét điện thoại vào trong túi, nâng mí mắt lên: "Ở gần đây có một quán bánh ngọt tên là Trần Ký đúng không?"
...
Có lẽ là bởi vì hôm nay con gái bảo bối về nhà, bình thường sáu rưỡi mới bắt đầu ăn cơm tối, hôm nay lại đẩy sớm lên nửa tiếng.
Tay nghề của ba Đường vẫn luôn là đỉnh cao, thời còn trẻ bà Thái nguyện ý đi theo ông ấy, mười phần thì có ba bốn phần là vì tay nghề nấu ăn cao siêu của ông ấy.
Sau khi ăn uống no say, Đường Thuần ngồi phịch xuống ghế sô pha xoa cái bụng tròn vo của mình, nhưng miệng lại vẫn có chút thèm thèm.
Từ sau khi nhắc tới bánh dứa với Phó Hạo Nguyệt trong điện thoại xong, con sâu thèm ăn của cô lại bị gọi dậy, đến nỗi mà mặc dù đã ăn cơm no rồi vẫn không nhịn được mà muốn nếm thử.
"Mẹ, nhà Trần Ký ở con phố đối diện nhà chúng ta còn ở đó không?" Đường Thuần cất giọng hỏi.
"À, nhà đó đã chuyển đi chỗ khác rồi, cũng không xa lắm." Bà Thái nói xong, lại dò hỏi: "Sao thế? Muốn ăn à?"
"Có hơi muốn ạ."
Bà Thái: "Cái giờ này người ta đã đóng cửa từ lâu rồi, con cũng biết bánh dứa của Trần Ký là bán chạy nhất, ba bốn giờ chiều đã bị tranh hết rồi, nếu như con muốn ăn thì ngày mai bảo ba con đi mua cho con."
Đường Thuần mím môi, trong đầu nghĩ cũng chỉ có thể nhịn đến ngày mai thôi.
Nghĩ tới đây, chẳng biết tại sao, Đường Thuần lại móc điện thoại từ trong túi ra, nóng đầu gửi cho Phó Hạo Nguyệt một tin nhắn wechat...
[Hu hu hu, muốn ăn bánh dứa, nhưng mà mẹ tôi nói đã bán hết từ sớm rồi, cũng không biết ngày mai có thể mua được không.]
Gửi tin nhắn xong, Đường Thuần mới giống như là đột nhiên tỉnh táo lại, vô thức muốn thu hồi tin nhắn, chỉ là ngón tay dừng trên màn hình rất lâu cũng không hạ xuống.
Đang trong lúc do dự, đối phương lại đột nhiên nhảy ra một dòng tin nhắn:
[Vậy thì xuống đây.]
Đường Thuần bỗng dưng ngơ ngác tại chỗ, còn không đợi cô kịp phản ứng, đối phương lại bồi thêm một câu: [Có nóng.]
...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng
Chương 77
Chương 77