DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5130

Chương 5130

So với lần cuối cùng bản thân gặp cô ta trong căn hộ, ít nhất lần đó trên người cô ta vẫn còn một chút sức sống.

Nhưng lần này, toàn bộ cơ thể cô ta đều tỏa ra hơi thở yên tĩnh giống như đang cận kề cái chết, một chút sinh khí cũng không có.

Tô Lam chỉ thấy tim mình chùng xuống.

Cô nhanh chóng bước tới, Nguyễn Phương Thảo vần cúi đầu.

Tô Lam không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ta, vì vậy cô chỉ có thể gọi tên cô ấy bằng ngữ khí nhẹ nhàng nhất: “Phương Thảo.”

Người tưởng chừng như đang hồn bay phách lạc kia, đột nhiên bị đánh thức, cơ thể Nguyễn Phương Thảo khẽ rung lên, nhưng vẫn không hề nhìn lên.

Mặc dù những ngày qua Nguyễn Bảo Lan đã ở bên cạnh chăm sóc cho Nguyễn Phương Thảo.

Nhưng cô ấy có thể nhìn ra được, người duy nhất mà Nguyễn Phương Thảo tin tưởng là Tô Lam.

Vì vậy, đôi khi bản thân rất khó giao tiếp với cô ta.

Lần này cuối cùng cũng đưa Tô Lam đến, Nguyễn Bảo Lan không muốn mất thời gian nên kiếm cớ bản thân đi ra ngoài mua bữa sáng, nhường thời gian cho Tô Lam và Nguyễn Phương Thảo.

Sau khi Nguyên Bảo Lan rời đi, chỉ còn lại Tô Lam và Nguyễn Phương Thảo trong phòng bệnh rộng lớn.

Tô Lam quay người lại ngồi bên cạnh Nguyên Phương Thảo, cúi đầu xuống thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng như tờ giấy, không có một chút huyết sắc.

“Phương Thảo, cô bị sao vậy?”

Nguyên Phương Thảo giống như cuối cùng đã nghe thấy lời nói của Tô Lam, cô ta từ từ ngẩng đầu lên.

Sau khi nhìn thấy người bên cạnh mình là Tô Lam, cô ta lập tức ngồi bật dậy, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ lớn: “Tô Lam, chị tới rồi sao?”

“Phương Thảo, bây giờ cô ổn chứ?”

Tô Lam không chắc chăn về tình hình hiện tại của Nguyễn Phương Thảo, vì vậy cô chỉ có thể hỏi một cách cẩn thận.

Lần này, Nguyễn Phương Thảo không hề rơi nước mắt.

Như thể mấy ngày trước đã đem | toàn bộ nước mắt của cả đời này đều khóc cạn rồi.

“Ừ, tôi không sao.”

Nguyễn Phương Thảo khi nói ra câu này bất giác cử động cơ thể.

Áo bệnh nhân trên người cô ta rất rộng, khi cử động như thế này, vết tích trên cổ và vai cô lập tức lộ ra, dày đặc.

Thậm chí, dấu vết trên cơ thể cô ra còn dày đặc hơn cả khi phát hiện ra cô †a ở trong căn hộ ngày hôm đó.

Sao lại như vậy?

Rõ ràng, khi bản thân phát hiện cô †a ở trong phòng tắm ngày hôm đó, trên người cô ta không có nhiều vết tích như Vậy.

Lễ nào?

Tô Lam cố nén sự lo lắng của mình, cô ngồi xuống mép giường và cẩn thận nói: “Phương Thảo, cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Nguyễn Phương Thảo nhìn chằm chăm vào ngón chân của mình một cách rất đờ đân.

Đọc truyện chữ Full