DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5131

Chương 5131

Không biết đã qua bao lâu, khóe miệng cô ta chợt hiện lên một nụ cười.

Chỉ là nụ cười ấy rất lạnh lùng đầy mỉa mai và hờ hững.

Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, chẳng lế sau khi Nguyễn Phương Thảo bị ức hiếp ngày hôm đó, tối hôm qua cô ta lại bị ức hiếp sao?

Lễ nào lại là Chiến Lưu Thành sao?

Tô Lam chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt, đau khủng khiếp.

Nhất thời, cô khó chịu, tới không biết phải nói gì: “Nói cho tôi biết, có phải là Chiến Lưu Thành hắn…”

Sau khi nghe đến tên Chiến Lưu Thành, sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo càng thêm tái nhợt, thậm chí đôi mắt cũng trở nên mờ mịt.

Phản ứng như vậy khiến Tô Lam không xác định được chuyện này rốt cuộc có phải là có liên quan gì đến Chiến Lưu Thành hay không?

Tô Lam gân như cố gắng hết sức để hồi phục lại thanh âm của mình: “Phương Thảo, nói cho tôi biết, cô có chỗ nào khó chịu không?”

“Bây giờ cũng ta đã ở bệnh viện rồi, nếu như cô có chỗ nào khó chịu, cô nói với tôi, bác sĩ sẽ giúp cô.”

“Không sao.”

Nguyên Phương Thảo có chút uể oải lắc đầu, cô ta vô cùng chậm chạp lặp đi lặp lại một câu nói: “Tôi không sao, tôi thực sự không sao…

Tô Lam nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp.

Cô gái trước mặt mình đã trở nên mất hồn mất vía như thế này rồi, làm sao có thể khiến bản thân tin được là cô có chuyện gì chứ?

Cô liếc nhìn quanh phòng, rót một cốc nước rồi đưa lên miệng cô ta, nhẹ nhàng thuyết phục: “Phương Thảo, hay là cô uống một ngụm nước trước, uống xong sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.”

Lần này Nguyễn Phương Thảo không từ chối hành động của cô, khóe miệng hơi cứng đờ mở ra.

Chỉ là sau khi uống được hai ngụm nước, ánh mắt vấn vô cùng đờ đẫn.

Mặc dù hiện tại Nguyễn Phương Thảo không nói một lời nào, nhưng Tô Lam vần có thể hiểu ra.

Chuyện này tuyệt đối không thể tránh khỏi liên quan với Chiến Lưu Thành!

Nguyễn Phương Thảo không nói, không có nghĩa là bản thân không thể đào ra được chân tướng sự việc từ miệng của tên khốn Chiến Lưu Thành đó.

Tô Lam đứng dậy, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, định đi ra ngoài gọi điện chất vấn Chiến Lưu Thành.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn và suy sụp của Nguyễn Phương Thảo phía sau: “Tô Lam…”

Tô Lam quay đầu nhìn sang, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Phương Thảo.

Lúc này, ánh mắt của cô ta chậm rãi rơi vào điện thoại di động trên tay cô.

Không biết vì sao, Tô Lam bị nhìn như vậy lại có chút chột dạ.

Cô để điện thoại sau lưng, quay người trở lại đầu giường, nhẹ nhàng hỏi: “Phương Thảo, có chuyện gì vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”

Nguyễn Phương Thảo nhìn cô chằm chăm với ánh mắt vô cùng phức tạp: “Tô Lam, chị là muốn gọi điện cho Chiến Lưu Thành sao?”

Khi cô ta nói điêu này, có một dấu vết của sự chế nhạo và sự mỉa mai hiện lên trong mắt.

Thậm chí có những ân oán căn bản không thể xóa nhòa.

Cái nhìn này khiến Tô Lam đột nhiên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Đọc truyện chữ Full