DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 95



Mọi người bên bàn của thanh niên đều ngồi xuống ngẫu nhiên, Dư Tương ngồi giữa Thừa Quang và Bùi Thừa Hãn. Bên cạnh Bùi Thừa Hãn là Dư Lộ, cô ta ngồi bên trái ghế chính. Ghế bên phải ghế chính là Ninh Miễn, bên kia Ninh Miễn là hai chị em Diêu Kiến Cương và Diêu Kiến Phương, người còn lại là Lâm Táp, anh họ của Khương Duệ Quân.

Tất thảy đều là người quen cả, mối quan hệ còn rất phức tạp.

Dư Tương không biết mệt mà làm một trò chơi liên tuyến.

Lâm Táp biết rằng trên bữa tiệc hôm nay sẽ phải đụng mặt với Dư Tương cho nên đã cố ý né tránh không nhìn cô.

Lâm Thanh Lan lúc này ra lệnh cho bảo mẫu phục vụ các món ăn, bà đi từ bàn của trưởng bối đến chỗ đám thanh niên bên này nhỏ tiếng dặn dò: “Lâm Táp, hôm nay cấm cháu làm gì khiến mọi sự rối rắm nghe chưa!”

Lâm Táp to đầu bị nói có chút không tự nhiên: “Dì nhỏ à, cháu biết rồi mà.”

Sau đó bà lại cười híp mí kề tai thì thầm với Dư Tương: “Tương Tương à, nếu hôm nay Lâm Táp lại dám nói linh tinh gì thì cứ nói cho dì, dì nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý nó.”

Đương nhiên Dư Tương sẽ không nói lời nào không hay để chọc anh ta.

Hôm nay Lâm Táp thay mặt gia đình Lâm Thanh Lan đến đây để mừng thọ ông cụ Khương, vậy cho nên có thể yên ổn không gì xảy ra thì tốt.

Càng uống hồ Lâm Táp sẽ không gây rối với cô nữa đâu vì dù sao sự quan tâm của mấy anh em họ nhà anh ta đều đặt trên người Dư Lộ rồi.

Tuy nhiên, đám người ở bên bàn nhóm thanh niên này cũng là một tổ hợp vi diệu, Bùi Thừa Hãn là người vừa tốt nghiệp đại học nay đã đi làm, Dư Lộ là học sinh trung học chuẩn bị nộp đơn vào Dạ đại, Lâm Táp không rõ bằng cấp gì nhưng là một bác sĩ đang làm việc, những người còn lại đều có văn bằng đại học, em trai của Diêu Kiến Phương Diêu Kiến Cương cũng là học sinh của đại học khoa học và kỹ thuật.

Dư Tương không quen biết với Diêu Kiến Cương, mọi người giới thiệu lẫn nhau xong Diêu Kiến Cương lập tức có hứng thú với cô, vi hai người bọn họ đều học ngành kế toán nên có nhiều chủ đề chung khi nói chuyện.

Diêu Kiến Cương có vẻ không can tâm mà tiếc nuối nói: "Thực ra điểm số của tôi đủ để cho phép tôi thi vào Đại học Yến Thành, nhưng gia đình không cho tôi nộp đơn vì sợ không an toàn, Dư Tương à, làm sao lúc đó cô có đủ tự tin để nộp đơn vào Đại học Yến Thành vậy?"

Lúc đó cô vẫn ở quê, hoàn toàn không biết tình hình cụ thể của đại học Yến Thành. Lúc đó không biết gì nộp đại, cũng chẳng biết có sợ thi không đậu không nữa!

Nhưng vấn đề là mọi người lúc này cũng đang chờ câu trả lời của Dư Tương.

Dư Tương tinh nghịch cười nói: "Nếu thi không đậu thì thôi thôi chứ! Vừa hay có thể đi về đi làm sớm, chứ làm sao bây giờ!”

Nghe đến đây tất cả mọi người đều cười, có người còn nghĩ theo chiều hướng khác, giọng điệu này của cô nhìn thì giống như không quan tâm lắm nhưng thực ra lại đang ngông cuồng kiêu ngạo.

Nhưng cô cũng có tư cách ngôn cuồng kiêu ngạo, bởi trong tay cô cũng có giấy báo nhập học rồi, còn sợ ai dị nghị chứ?

Bây giờ Diêu Kiến Cương có không phục cỡ nào thì cũng phải chịu, cậu ta cũng phải đi báo danh ở trường đại học Khoa Học Kĩ Thuật rồi, cũng không thể thi lại thêm lần nữa để vào trường mong muốn.

Khương Duệ Quân nhếch miệng cười và phàn nàn: "Cậu là người có vận may tốt, bây giờ cho dù đến chợ đồ cũ cũng………”

Cậu ta đột nhiên ngừng nói, bởi vì Dư Tương b.ắ.n cặp mắt đầy c.h.ế.t chóc về phía cậu ta. Lúc này cậu ta cũng nhớ lại lời thề giữa hai người nên ngoan ngoan dùng tay ra hiệu tôi sẽ im miệng.

Nhưng Bùi Thừa Quang lại phá vỡ sự ra hiệu ấy mà hỏi tới cùng: “Đi chợ đồ cũ để làm gì cơ?”

DTV

"Em đến chợ đó để nhặt tiền."

"Bao nhiêu?"

"Năm hào, anh có tin không?"

"Rồi thế nào nữa?"

"Đưa cho chú cảnh sát rồi."

Bùi Thừa Quang nói: “Không tin.”

Dư Tương đưa cho hắn một miếng thịt gà, trên mặt lộ ra nụ cười uy hiếp: "Vậy ăn cho ngon đi."

“Ok bé ơi!”

Mọi người lại cười phá lên, Ninh Miễn bên này im lặng nghe chuyện, khóe miệng cũng câu lên nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng ngược lại với sự hoạt bát của Dư Tương, Dư Lộ bên này lại có phần lu mờ, Lâm Táp nhìn cô ta với ánh mắt đầy đau lòng, nhưng ngặt một nỗi chỗ ngồi cách hơi xa chút, muốn an ủi cô ta cũng không tiện, ở đây nhất cử nhất động đều dễ dẫn tới sự chú ý.

Lúc này chủ đề trên bàn vẫn là chuyện học hành, công việc và học sinh, chủ đề có thể nói không gì khác hơn là những chuyện này, Dư Tương nghe mãi cũng chán, rồi ngoan ngoãn nhắm vào mục tiêu của mình: "Nghe nói anh Ninh Miễn học rất giỏi, gần đây anh Ninh Miễn đang làm dự án gì vậy? Anh có thể nói cho chúng em biết được không?

Đọc truyện chữ Full