DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 96

Khi Ninh Miễn được réo tên, anh hơi kinh ngạc nói: “Gần đây công việc của tôi đang ở giai đoạn bí mật, nên tôi không thể nói được.”

DTV

Khương Duệ Quân có thiện ý nháy nháy mắt với Dư Tương ý là khi không đi gọi Ninh Miễn nói chuyện là đang muốn đóng băng toàn bộ không khí sao? Bây giờ anh ta còn đang có ý từ chối nói chuyện kia kìa!

Lâm Táp cũng hiểu một chút về Ninh Miễn nên ngồi đó chờ xem một màn kịch hay. Dư Lộ mỉm cười, che giấu sự mỉa mai của cô ta, mở miệng nói: “Chị à anh Ninh……………”

Nhưng lúc này Ninh Miễn lại bất ngờ nói: “Để tôi nói chuyện trước đây vậy, lần đó có một hạng mục công trình thất bại, đến tận bây giờ cũng chưa bắt đầu khởi công, lúc đó tôi đã chuẩn bị rất lâu, nhưng việc thi công vừa mới xây xong liền bị đình chỉ, mọi người đoán xem tại sao lại vậy?"

Khương Duệ Quân có chút kinh ngạc, người anh em này chỉ khi ở trước mặt người quen mới có bộ thần thái ôn hòa không lãnh đạm, sao hôm nay lại hòa nhã nói nói cười cười với mọi người như thế này, nhặt được tiền à?

Vậy nên cậu ta liền xung phong đoán trước: “Hết tiền làm à?”

"Không phải."

Bùi Thừa Quang đầu to óc như quả nho nói: “Gặp ma ở đấy à? Hay là phong thủy không tốt?”

"Cũng không phải."

Dư Tương giơ tay, Ninh Miễn nhìn qua chờ đợi câu trả lời của cô, tất cả mọi người đều đang lắng nghe, không ai chú ý đến vẻ mặt của Dư Lộ đang cứng ngắc trong giây lát.

"Có phải là anh đào trúng một ngôi mộ cổ không?"

Bùi Thừa Quang ban đầu không tin: "Sao vậy được chứ, lấy đâu ra nhiều mộ cổ vậy được!”

Ninh Miễn mỉm cười gật đầu: "Đại khái đúng là như vậy, đó là một nhóm mộ cổ, nửa đầu năm nay đã được báo cáo lên trên rồi."

Khương Duệ Quân cũng đến phục luôn: “Vãi nồi! Em không hay đọc báo lắm, sao nữa rồi thế nào? Có xác khô dưới đó không? Có xuất hiện nữ quỷ nghìn năm ám theo anh không?”

Bùi Thừa Quang găng với cậu ta: “Ông tưởng là liêu trai hay gì ông nội?”

Trong đầu toàn nghĩ cái gì không biết!

"Nhưng Dư Tương à sao em lại đoán chính xác như vậy?"

Dư Tương chống cằm mềm mại lên nói: "Cũng không coi là chuẩn đâu nhỉ! Bởi hạng mục mà anh Ninh Miễn phụ trách nếu đình chỉ thi công ngoài khi là gặp phải chuyện gì đó không thể làm khác, nhưng chuyện này về mặt ý nghĩa thì vẫn là chuyện tốt đúng chứ, nếu không…..”

Anh cũng sẽ không nói ra, nhưng đang nói giữa chừng Dư Tương cảm thấy mình nói nhiều quá nên vội dừng lại, vô tội cười với Ninh Miễn.

Vẻ mặt Ninh Miễn bất ngờ rồi nói: “Mọi chuyện cũng gần như vậy, có điều những hạng mục không thể thi công cũng có.”

Anh cũng có phải là thần đâu mà không có.

"Đối với những người còn lại mà nói, đây là một từ khiêm tốn. Ninh Miễn tuy lớn hơn họ không ít tuổi, nhưng họ ít nhiều cũng đã lớn lên và nghe về lịch sử huy hoàng của anh từ người nhà. Trong khi bọn họ vẫn còn là sinh viên thì người ta đã là nhân vật nổi tiếng trong ngành rồi.

Chủ đề cũng thay đổi theo đó.

Hầu hết những người ở đây đều có kinh nghiệm là một thanh niên trí thức từng trải, vì vậy họ tự nhiên nói về quá khứ.

Cả Bùi Thừa Hãn và Lâm Táp đều chú ý tới Dư Lộ nãy giờ vẫn luôn không nói gì.

Chủ đề học sinh hay cuộc sống cô ấy cũng không nói vào được, kinh nghiệm đi học thì cũng không có, nói về công việc thì hầu hết các nam thanh niên có mặt ở đây, đến một nửa trong số đó là có tình cảm với Dư Lộ, nên cũng sẽ không hướng chủ đề này vào người Dư Lộ.

Bùi Thừa Hãn rót cho Dư Lộ một chén canh chua, anh ta không muốn thiên vị ai, cũng không quên quay sang rót đầy chén rỗng của Dư Tương, Dư Tương mỉm cười với anh ta, còn tốt bụng nháy mắt với Khương Duệ Quân, ra hiệu cho cậu ta quan tâm chú ý tới Dư Lộ một chút.

Khương Duệ Quân đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cậu có lý do đàng hoàng để quan tâm Dư Lộ, cậu chủ trong nhà phải chăm sóc tốt cho tất cả các vị khách cơ mà, vì vậy anh ta hỏi một cách chu đáo: "Lộ Lộ à, em đã đăng ký vào Dạ đại chưa?”

Dư Lộ giật mình ngơ người, lúc này mọi người nhìn sang, Diêu Kiến Phương ngạc nhiên hỏi: "Lộ Lộ à, em muốn đăng ký học Dạ đại sao? Công việc hiện tại của em không phải rất tốt sao?"

Nãy giờ cô ta vẫn luôn chú ý đến Bùi Thừa Hãn, thấy anh ta chăm sóc rất tốt người em họ này của cô, nhưng lại không liếc cô ta lấy nửa cái, bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng khi hỏi Dư Lộ không hề có điểm ác ý nào mà chỉ đơn giản là muốn biết thêm gì đó để xem có giúp được gì không?

Lúc này ánh mắt Dư Tương mới hơi rũ, xuống, bây giờ cô đã biết tại sao Lâm Thanh Lan lại đặc biệt chỉ mặt điểm tên hai người họ đến dự yến tiệc?

Ngay cả cô cũng là một quân cờ mà Lâm Thanh Lan có thể sử dụng bất cứ lúc nào.

Đọc truyện chữ Full