DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 104

Xe đi đến núi ắt có đường, cô c.h.ế.t hai lần rồi còn có cơ hội xuyên qua thì nhất định sẽ không dễ chết, cho dù lần này c.h.ế.t cũng phải kéo theo người hoặc đồ vật gì đó làm đệm lưng.

Dư Tương thản nhiên đi rửa mặt, đi đến phòng bếp làm bữa sáng cho bà ngoại Lâm, giống như không có việc gì ngồi xuống bàn ăn sáng, trong lúc Bùi Thừa Quang tò mò liếc nhìn cô thì cô cũng nhìn lại.

Dư Tương cười tủm tỉm nhìn cậu ta: "Sao thế?"

DTV

"Không, không có gì."

Bùi Thừa Quang muốn hỏi gì đó, nhưng bà ngoại Lâm trừng mắt nhìn cậu ta, nên cậu ta không dám hỏi cái gì cả, hơn nữa khí thế bây giờ của Dư Tương có hơi đáng sợ, tốt nhất là không nên trêu vào.

Trong lòng Dư Tương chửi một câu, tên Khương Duệ Quân miệng rộng kia chắc chắn đã nói cho không ít người.

Bữa sáng còn chưa ăn xong, Lâm Bảo Chi và Dư Kiến Kỳ vừa mới đi công tác về từ tối hôm qua đã mồ hôi nhễ nhại đi đến, hai người vội vã đến nhưng không quên lễ nghĩa, Dư Kiến Kỳ đi công tác mang về một túi đặc sản, mới vừa đặt túi xuống, Lâm Bảo Chi vừa muốn nói lại thôi nhìn về phía Dư Tương.

Dư Kiến Kỳ banh mặt nhìn không ra cảm xúc.

Bà ngoại Lâm đưa một chén cháo cho Bùi Thừa Quang: "Cháo ngoan, cháu ra sân thể dục ăn cơm đi."

"Hả?" Cậu ta còn muốn nghe bát quái.

"Nhanh lên."

Bùi Thừa Quang bị đuổi ra khỏi cửa một cách vô tình cùng với cái bánh bao trứng muối và một chén cháo gạo kê.

Nếu như bình thường Lâm Bảo Chi sẽ đưa cho cháu trai một quả táo, nhưng hôm nay sốt ruột không lo được gì nữa, đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, gấp gáp hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tương Tương và Ninh Miễn đang yêu đương?"

Quá đột ngột! Không có vui mừng mà chỉ toàn là kinh hãi!

Bà ngoại Lâm oán trách nói: "Con nói bằng cái giọng điệu gì vậy, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Đừng dọa Tương Tương, con bé hai mươi mốt tuổi, nói chuyện yêu đương là phạm pháp à? Lúc con hai mươi mốt tuổi đã mang thai Dư Uy rồi.

Lâm Bảo Chi nghĩ cũng đúng: "Con chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, nhưng mà quả thật đứa nhỏ Ninh Miễn kia không tồi, bây giờ phải làm sao?"

Vấn đề chính là kết hôn hay không kết hôn.

Hai người đều nhìn Dư Tương, Dư Tương khuấy cháo gạo kê chờ nó nguội, tùy tiện nói: "Sao cũng được.”

Lâm Bảo Chi dở khóc dở cười nói: "Nói gì vậy? Sao có thể tùy ý được? Bây giờ các con phải quyết định, tuy có hơi sớm, nhưng có thể không kết hôn sớm như vậy, nếu không hẹn tới hẹn lui hẹn ra vấn đề phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, Ninh Miễn lớn hơn con ba tuổi, nếu đợi đến khi con tốt nghiệp đại học thì nó đã gần ba mươi tuổi, còn con thì hai mươi lăm, vấn đề này chúng ta phải suy nghĩ sớm một chút."

Con trai có thể phá hủy một mối hôn sự rồi tìm lại, nhưng con gái tìm lại, danh sự sẽ bị ảnh hưởng.

"Mẹ cháu nói đúng đấy, bây giờ thanh niên tri thức thi đậu đại học nhiều như vậy, không phải không có ai dìu già dắt trẻ vào đại học, một hai năm nữa cháu kết hôn cũng giống như thế."

Thật ra dựa theo ý kiến bây giờ của bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi, tốt nhất là nhanh chóng kết hôn, đừng xảy ra chuyện xấu gì, nếu không chẳng phải là uổng công vui mừng một hồi sao?

Bà ngoại Lâm lại phân tích: "Điều kiện của hai người các cháu ngang nhau, nếu cứ làm người yêu mà không quyết định thì người ta sẽ chê cười, huống chi người trong nhà đó đều là người quen, không bao lâu nữa cháu sẽ thấy ánh mắt của mọi người rất sắc bén."

Lâm Bảo Chi liên tục gật đầu: "Bà ngoại con nói rất đúng."

Dư Tương ăn từng muỗng cháo, giống như là nghe theo lời nói của hai người họ, cúi đầu suy nghĩ.

Lúc này ông cụ Bùi chỉ chỉ Dư Kiến Kỳ, cười nói: "Cha đứa nhỏ còn chưa nói gì kìa, Kiến Kỳ, con cũng nói gì đi, đây là chuyện lớn của con nhỏ."

Từ lúc trở về đến bây giờ, vẻ mặt của Dư Kiến Kỳ không có một chút vui vẻ.

Bà ngoại Lâm trêu ghẹo: "Làm cha đều không muốn thấy con gái mình kết hôn, Kiến Kỳ còn chưa bình tĩnh lại, cũng đúng lúc thật, hôm qua vừa mới đi công tác về thì hôm nay đã biết chuyện này, chắc chắn là thấy không nỡ."

Dư Kiến Kỳ cười miễn cưỡng, nhíu mày nhìn Dư Tương nói: "Dư Tương, đi ra ngoài với cha, cha có chuyện muốn hỏi con."

Lúc này Dư Tương mới chú ý tới việc ông không vui, cô ngoan ngoãn đứng dậy, đi ra ngoài sân của nhà họ Bùi với Dư Kiến Kỳ trong khi ba người còn lại chẳng hiểu gì.

Sau khi hai người đứng lại, Dư Tương cười khẽ: "Cha, có chuyện gì vậy?"

Đọc truyện chữ Full