DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 105

Dư Kiến Kỳ nhíu mày, không thể trông thấy vẻ mặt đùa giỡn của cô, lạnh giọng nói: "Rốt cuộc con với Ninh Miễn đã xảy ra chuyện gì, thật sự đang là người yêu của nhau? Tụi con yêu đương từ bao giờ, đêm khuya không trở về nhà còn đứng ở bên ngoài với cậu ta để làm gì?"

Nụ cười của Dư Tương nhạt dần, dáng người đứng thẳng tắp, trừng lớn đôi mắt hỏi từng câu từng chữ: "Còn có thể là chuyện gì xảy ra? Trai chưa cưới gái chưa gả, tự do yêu đương là phạm pháp sao?"

Cô biết cô đang bị nghẹt tiếng, nhưng cô không muốn chịu đựng.

Mặt mũi của Dư Kiến Kỳ nhăn lại càng nhanh: "Là cha đang hỏi con chứ không phải con hỏi cha!"

"Chắc cha đã biết gần hết mọi chuyện, còn hỏi con làm gì? Con nói con vừa gặp đã yêu Ninh Miễn, cha tin không? Hay con vừa gặp đã yêu người ta cũng là phạm pháp?"

"Cha hỏi có phải bởi vì gia thế của Ninh Miễn nên con mới nịnh bợ cậu ta hay không? Nói chuyện yêu đương với cậu ta?"

Dư Tương cười lạnh: "Cha nhìn thấy à? Cái gì gọi là nịnh bợ? Cha tự ti như vậy sao?"

Không tính tới chuyện tối hôm qua cưỡng hôn, cưỡng bắt tay, còn có lúc trước uốn éo gọi anh Ninh Miễn ra thì chẳng phải bình thường trai gái tán tỉnh nhau đều làm như vậy sao? Tại sao từ trong miệng Dư Kiến Kỳ nói ra thì khó nghe thế? Hay là có ai nói với ông cái gì đó?

Chẳng lẽ Dư Kiến Kỳ quá tin tưởng con gái nhỏ, còn đối với con gái lớn thì không có chút kiên nhẫn? Trong nguyên tác, Dư Lộ có ba người bạn trai rồi mới kết hôn, Dư Kiến Kỳ chỉ biết thương tiếc đau lòng con gái gặp phải người không tốt, đến phiên cô, tìm một người đàn ông có gia cảnh tốt hơn nhà họ Dư thì chính là nịnh bợ? Nhưng hiện giờ cô kém ở chỗ nào?

Dư Kiến Kỳ nghe thấy vậy liền không thể ngăn cơn giận, hơn nữa cô còn có bộ dáng bướng bỉnh ngang ngược, ông không chút nghĩ ngợi giơ tay tát Dư Tương.

Dư Tương nhanh chóng bắt lấy tay ông, móng tay mạnh mẽ cấu vào trong thịt ông, lạnh lùng nhìn: "Muốn đánh con à? Cha thử đụng đến một đầu ngón tay của con xem?"

Cô chưa từng chịu ơn sinh dưỡng của Dư Kiến Kỳ, lúc người cha vốn có dạy dỗ cô, cũng phải xem có đủ tư cách hay không.

Lâm Bảo Chi và bà ngoại Lâm ở trong phòng khách đều nhìn thấy khung cảnh này, không hẹn mà đồng thanh hô to: "Dư Kiến Kỳ!"

Hai người lao tới, ngay cả ông cụ Bùi cũng nhăn mày đi theo.

Dư Kiến Kỳ lấy lại bình tĩnh, mu bàn tay cảm thấy đau đớn, ông ngạc nhiên nhìn đôi mắt lạnh lùng của Dư Tương, đáy lòng đột ngột dâng lên sự hối hận, thế nhưng ông đã quen với việc làm cha làm mẹ ở bề trên, không có thói quen dễ dàng thể hiện sự hối hận.

"Dư Kiến Kỳ, ông đang làm cái gì vậy?"

Lâm Bảo Chi nổi giận đùng đùng kéo hai người ra, lúc này Dư Tương mới buông tay của Dư Kiến Kỳ, lúc cô ở nông thôn không để móng tay, trở về mới nuôi lại, không dài không ngắn, đủ để cấu vào trong thịt của Dư Kiến Kỳ, trên mu bàn tay của ông đều là vết m.á.u hình trăng lưỡi liềm.

Nhưng không có ai phát hiện ra.

Bà ngoại Lâm cực kỳ tức giận đ.ấ.m vào vai của Dư Kiến Kỳ: "Sao nào? Dư Kiến Kỳ! Ở trong nhà mẹ mà còn dám đánh cháu gái của mẹ, ai cho con lá gan đó? Có người dạy con nhỏ như con sao? Con làm trái ý trời à!"

Ông cụ Bùi thở dài: "Kiến Kỳ, có chuyện gì từ từ nói, Dư Tương là con gái, sao con lại đánh mặt nó? Nhà chúng ta không được phép đánh trẻ nhỏ."

Dư Tương đứng ở một bên, giọt nước trong suốt ở hốc mắt đảo quanh, cô mở to hai mắt để nước mắt không rơi xuống.

Dư Kiến Kỳ liếc nhìn cô, bỗng nhiên chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Lâm Bảo Chi rất tức giận: "Dư Kiến Kỳ, sao ông lại đánh Dư Tương, con bé làm gì ông?"

Dư Tương nhanh chóng lau sạch nước mắt, rồi sau đó mạnh mẽ lên án: "Ông ấy hỏi con sao lại hẹn hò với Ninh Miễn, nói con nịnh bợ Ninh Miễn, thật ra con rất muốn biết tối hôm qua Dư Lộ trở về đã nói với hai người cái gì, khiến ông ấy suy nghĩ như vậy? Dư Lộ là con gái ruột của cha, nó nói cái gì cha cũng tin, hừ, uổng công lúc trước con còn nghĩ nó thật tình đối xử tốt với con, thì ra là nói xấu ở sau lưng, đúng là nực cười!"

Dư Kiến Kỳ phản bác theo bản năng: "Không phải nó!"

"Không phải? Ngày hôm qua cha đi công tác về chỉ biết con nịnh bợ Ninh Miễn, mẹ con ở Yến Thành cũng không biết chuyện, nếu không phải Dư Lộ nói thì là ai? Cha dám thề không? Nếu cha nghe được cái gọi là chân tướng từ trong miệng của Dư Lộ, nó sẽ bị trời đánh năm tia sét?"

"Nó là em gái ruột của con!"

Dư Tương hỏi vặn lại: "Cha thừa nhận?"

Em gái như vậy cô cũng không thèm.

Dư Kiến Kỳ phản bác: "Không phải..."

Đọc truyện chữ Full