Ai muốn bị vu khống là kẻ trộm chứ, Chu Tư Vi cau mày nói: "Đồng chí khoa trưởng, đồ vật trong tay đều là do chúng tôi mới mua, nếu không tin có thể hỏi nhân viên bán hàng ở mỗi quầy. Tục ngữ đã có câu bắt trộm phải bắt tận tay, chúng tôi không có đôi giày da nam nào ở trong tay cả.”
Từ Tinh cảm thấy phân tích của mình không sai nên đã tự tin nói: "Nếu các cô không lấy nó thì hãy để cho tôi soát người.”
Cảnh vệ là hai người đàn ông, bọn họ chắc chắn sẽ không dám sờ soạng linh tinh, hơn nữa bốn cô gái nghe thấy bị soát người ai cũng cảm thấy không ổn, đặc biệt là Lạc Hải Đường.
Lạc Hải Đường không phục, tức giận nói: "Đừng có vu oan cho người khác, mau gọi cấp trên của cô tới đây.”
Khoa trưởng Long cảm thấy mình bị mọi người phớt lờ nên đã lên tiếng: “Đồng chí, tôi phụ trách an ninh của khu mua sắm, mời cô đi cùng chúng tôi đến bộ phận an ninh."
Từ Tinh dương dương đắc ý chỉ vào người Dư Tương: “Nhất định giấu trên người người này.”
Dư Tương nhéo một ngón tay của cô ta, bĩu môi đáp trả: “Nếu không phải tôi thì cô có dám chặt ngón tay của mình không?”
Từ Tinh không chịu được đau nên đã rút tay về, cô ta nghiến răng, hung ác nói: “Cô cũng đừng đắc ý quá lâu.”
Chu Tư Vi không muốn đến bộ phận an ninh, nhưng bị mọi người vây xem, còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ, cô ấy nhất thời không suy nghĩ được gì, quay sang hỏi: “Tương Tương, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Cô ấy không thể vừa mở miệng đã khoe cha tôi là ai, nhà tôi làm gì, cô thử động vào tôi mà xem, như thế nhất định sẽ rất mất mặt.
Dư Tương suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đến khoa bảo vệ gọi điện mời các đồng chí ở cục công an đến đây một chuyến, miễn là chúng ta không đơn độc trong bộ phận an ninh, chúng ta không làm gì sai nên không phải sợ.”
“Tốt thôi.”
DTV
Dư Lộ nghe thấy những điều đó thì khuôn mặt tràn đầy sự kinh sợ, bất an và áy náy. Lạc Hải Đường tức giận đến mức muốn gọi điện thoại về nhà, nhưng thấy Dư Tương và Chu Tư Vi không vội nên cô ấy chỉ có thể làm theo.
Từ siêu thị đến cục an ninh chỉ cách một quãng ngắn, nhưng đi bộ đến đó mất khá nhiều thời gian vì có rất đông người đi theo.
Khi bọn họ đến khu vực bảo vệ, không chỉ những cảnh vệ canh giữ ở ngoài cửa mà ngay cả các nhân viên cũng tò mò nhìn theo.
Tất cả đồ đạc của đám người Dư Tương được đặt lên bàn, khi mở ra, mỗi người chỉ có một đôi giày da, không giống như lời Từ Tinh nói, đó đều là giày nữ, bên trong túi xách bọn họ còn có một chút kẹo và đèn pin, ngoài ra không có gì khác.
Chỉ là bọn họ đang mặc quần áo mùa đông, bốn người họ ai đấy đều mảnh khảnh, không thể ngoại trừ khả năng họ giấu trong người được.
Khoa trưởng Long mời hai chị gái đến, cả hai đều có vẻ ngoài hung dữ, bọn họ muốn khám người, đây là cách họ thường xử lý các vụ trộm cắp vặt trong trung tâm thương mại.
“Các cô phối hợp một chút, nếu như các cô không trộm gì tôi sẽ thả cho các cô đi.”
Dư Tương và những người khác đều muốn tránh đi, bị người khám xét thật là nhục nhã, Dư Tương vẫn nói những lời như trước: "Trước hết mời công an qua đây đi, các cô vu oan chúng tôi một cách trắng trợn.”
Lạc Hải Đường cũng đồng ý: "Đúng vậy, mời công an tới đi, chuyện này nhất định phải điều tra kỹ lưỡng!"
Khoa trưởng Long nhìn Từ Tinh, trên mặt cô ta vẫn hiện sự kiên quyết.
“Cô thực sự mất một đôi giày da sao?”
Từ Tinh chửi thề: “Tôi mất thật mà, bọn họ vừa rời đi thì đôi giày da trên quầy cũng biến mất, bọn họ cũng ở rất gần quầy hàng, chắc chắn bọn họ đã lấy, ngay cả khi không ở trên người thì có thể họ đã giấu ở nơi nào đó. Khoa trưởng Long, anh còn không hiểu thủ đoạn của bọn trộm cắp sao?”
Trưởng khoa Long nghe thấy vậy thì cũng hạ quyết tâm, khách khí nói: “Nếu các cô đã yêu cầu thì chúng tôi sẽ mời công an đến để điều tra kỹ chuyện này.”
Người chị cả nghiêm nghị đi gọi điện thoại.
Đồng thời, khoa trưởng Long yêu cầu Từ Tinh nhanh chóng quay lại kiểm tra tài khoản và số giày da trong kho xem có khớp với số lượng đã bán ngày hôm nay hay không.
Chưa đầy 20 phút, Từ Tinh đã quay lại với nụ cười rạng rỡ: "Tôi đã mang sổ tài khoản và phiếu xuất phát ngày hôm nay đến. Đúng là có thiếu một đôi giày da nam, cỡ 41, giá 30 tệ! Nhất định là do bọn họ trộm, đặc biệt là Dư Tương, bình thường cô ta rất hăng hái, quả nhiên không phải người tốt.”
Chu Tư Vi nhìn Dư Tương: "Em có xích mích gì với người này không?”
Dư Tương buông tay: "Hình như là có."
Người chị cả đã quay lại sau khi gọi công an.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 161
Chương 161