DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 162

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không lâu sau, hai nhân viên công an chạy đến phòng an ninh và hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ còn lại việc khám xét người để chứng minh họ vô tội.

Chu Tư Vi bình tĩnh hỏi: "Nếu không thể tìm thấy đôi giày da, có phải nên cho chúng tôi một lời không?"

Khoa trưởng Long do dự một chút, vừa rồi anh ta nói xin lỗi cũng chỉ là khách khí mà thôi, dù sao Từ Tinh mới là người gây chuyện, hiện tại bốn người này là tình nghi lớn nhất, anh ta chỉ có thể xử lý theo quy củ, anh ta là khoa trưởng khoa bảo vệ, không thể dễ dàng cúi đầu như vậy được.

Anh ta không biểu hiện thái độ khiến Từ Tinh cảm thấy không có chỗ dựa, nhưng cô ta vẫn kiên định như cũ, cho dù đôi giày không ở trên người bọn họ thì chắc chắn họ đã giấu ở một nơi nào đó.

“Bọn họ là kẻ trộm, ngoài bọn họ ra thì không có ai khác, đồng chí công an, đồng chí nhất định phải thẩm vấn xem bọn họ đã giấy giày da ở đâu.”

Dư Tương nói: "Vậy tôi sẽ gọi người nhà tôi đến, các cô cứ mở miệng là nói người khác ăn trộm, nghe cũng thấy không dễ chịu gì.”

DTV

Chu Tư Vi không nhúc nhích, dù sao Dư Tương chỉ cần gọi một người thôi là đã có thể cứu bọn họ, lúc này Dư Tương nhìn Lạc Hải Đường.

Lạc Hải Đường cũng nghĩ nghĩ: "Các cô nhất định phải xin lỗi, nếu không tôi sẽ gọi anh trai mình đến, không để để các cô ức h.i.ế.p người khác như vậy được.”

Công an cũng rất bối rối, gọi điện thoại cho gia đình cũng không sao, nếu có tội thì không cần báo lại nên họ đồng ý cho gọi điện.

Dư Tương gọi điện thoại đến nhà họ Ninh trước, vừa vặn là Ninh Miễn nghe máy.

“Anh ăn chưa?"

Ninh Miễn nói: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, trưa em có về không?"

Dư Tương cười nói: "Em không thể về, anh tới phòng an ninh của cửa hàng bách hóa đi, công an đang ở đây, họ bảo bọn em phạm tội, em cần anh tới bảo lãnh ra ngoài.”

Ninh Miễn nhíu mày: "Anh lập tức tới ngay."

Dư Tương bình tĩnh nói cám ơn.

Cô cúp điện thoại và đưa ống nghe cho Lạc Hải Đường, cô ấy quay số điện thoại ở nhà, khi nghe thấy tiếng chào từ đầu bên kia, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Anh trai, anh mau tới đây đi, ở đây có người bắt nạt em.”

Lạc Hải Minh ở đằng đầu dây bên kia vô cùng hoảng sợ, hứa sẽ đến càng sớm càng tốt.

Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Du Lộ đang ngồi phía xa rồi khẽ cười một tiếng, hiện tại mọi người đều đến đủ, chắc hẳn Dư Lộ sẽ hài lòng với kết quả này.

Tuy nhiên, cuộc vui vẫn chưa bắt đầu đâu.

*

Từ Tinh nghe bọn họ bảo gọi người nhà tới nên hơi hoảng chút, nhưng sau đó nghĩ lại, thấy gọi người nhà tới thì đã sao chứ? Giày da bị mất ngay trước mắt thế này, kẻ bị hiềm nghi nhiều nhất chỉ có thể là bọn họ, xong lại còn từ chối việc khám xét người nữa, nếu thích gọi người nhà tới ỷ đông h.i.ế.p yếu thì cứ gọi đi, cô ta cũng chẳng thèm sợ, siêu thị Bách Hóa này cũng không để mặc việc hành hung ức h.i.ế.p người ở đây, và cô ta cũng không phải một mình, ai mà không có vài người để cậy vào chứ?

“Hừ, cho dù người nhà của mấy người đến đây yểm trợ thì mấy người vẫn phải bị kiểm tra!”

Dư Tương khinh thường trợn mắt: "Từ Tinh, tôi với cô có thâm thù đại hận gì sao? Cô dứt khoát muốn bắt tôi cho bằng được không buông là ý gì? Chúng tôi mỗi người mua một đôi giày da, còn thanh toán cho hóa đơn ở quầy bên cạnh, mắt cô bị quáng gà không thấy đường à? Vậy đôi giày đó sao không thể là cô tự mang cất tự ăn cắp nhỉ? Tôi thấy cô chẳng qua là muốn bắt chúng tôi thành kẻ chịu tội thay thì đúng hơn.”

Từ Tinh cảm thấy hơi chột dạ nhưng sau đó vẫn ưỡn thẳng lưng nói: “Cô mới là đứa ngậm m.á.u phun người, những hóa đơn ở quầy này đều có đánh số hẳn hoi, nhập bao nhiêu đôi, bán bao nhiêu đôi, mỗi ngày đều được kiểm toán hết! Tôi tuyệt đối không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, công an đều đang đứng đây, nếu cô còn phách lối thì chỉ lát nữa cô sẽ bị bắt đi, cô đừng cho rằng đây là ở dưới quê mà tôi để cô bắt nạt.”

Là một người bán hàng có kinh nghiệm, cô ta có rất nhiều kinh nghiệm tuồn ra những hàng giày và mũ vừa rẻ vừa tốt, mua giá thấp bán với giá cao để kiếm chút tiền thôi, chứ trộm thì không dám trộm.

Người bảo vệ được vừa đề cập trong cuộc trò chuyện ban nãy, mặt không chút biểu cảm nói: "Chúng tôi ở đây để xử lý vụ án và hành động theo bằng chứng. Đề nghị mọi người đừng nói xằng nói bậy không đúng sự thật.”



Đọc truyện chữ Full