Cơn giận trong lòng Lâm Bảo Chi bốc lên càng ngày càng cao. Bà vĩnh viễn không thể nào quên được sau khi cha qua đời, tình cảnh của mẹ và bà đã gian nan cỡ nào. Sau khi mẹ tái hôn, bà vừa đến lúc trưởng thành đã dốc hết sức để không làm liên lụy đến mẹ mình nữa. Ai mà ngờ rằng sự bình tĩnh mấy chục năm lại có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy!
"Chuyện của con và Thừa Hãn là sao?"
Dư Lộ vô thức nói: "Mẹ, mẹ đừng tin lời đồn chứ. Con và anh cả vô cùng trong sạch. Ngày đó là do chị con nói ra phải không, con không..."
Lâm Bảo Chi nâng tay muốn tát cho cô ta một cái. Lúc sắp hạ tay xuống lại né sang một bên, tức giận siết chặt nắm đấm: "Dư Lộ, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu chị gái con. Muốn người khác không biết thì mình đừng làm. Dư Tương có thể nhìn ra là do nó thông minh, nhưng con cũng đừng nghĩ mọi người là đồ ngu!"
Nhìn dáng vẻ Dư Lộ thì có vẻ như cô ta đã biết tâm tư của Bùi Thừa Hãn. Mặc kệ đối tượng kia có phải Bùi Thừa Hãn hay không. Nếu cô ta đã biết rằng Bùi Thừa Hãn có sự chăm sóc đặc biệt với mình là vì tình cảm trai gái thì tuyệt đối không thể để hai người gặp nhau được nữa.
"Mẹ..."
Dư Lộ không ngờ rằng bà sẽ nói như vậy nên nhất thời nước mắt lại tràn đầy hốc mắt.
Lâm Bảo Chi không hề lay động. Dư Kiến Kỳ đứng ngoài quan sát từ từ hiểu đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ. Ông không phải đồ ngu, tất nhiên có thể hiểu rõ then chốt trong câu chuyện.
"Bảo Chi, này..."
Lâm Bảo Chi nhắm mắt lại: "Dư Lộ, con đừng khóc trước mặt mẹ, mẹ thấy phiền, con về phòng đi!"
Một phòng lặng như tờ.
Lâm Bảo Chi không muốn ở đây nữa, bèn lấy chìa khóa rồi dắt xe đạp ra cửa. Trong đầu bà càng nghĩ càng phiền nên đã tìm một buồng điện thoại ở trên đường gọi cho Dư Tương. Bà không đi tới nhà họ Bùi mà là hẹn với Dư Tương sẽ đợi ở tiệm cơm Quốc Doanh.
Dư Tương vội vàng chạy tới thấy mẹ mình ngồi buồn bực không vui với vài món ăn.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Lâm Bảo Chi thở dài thuật lại lời của bà ngoại Lâm một lần nữa: "Có phải con đã biết tâm tư của Bùi Thừa Hãn từ lâu rồi không? Sao con không nói cho mẹ biết?"
Dư Tương nghĩ nghĩ: "Lúc đầu con cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy anh họ đối với con không như vậy. Anh ấy đối xử với Dư Lộ vô cùng tốt. Sau khi khai giảng cũng không thường gặp mặt nên con quên chuyện này luôn. Ngày đó đi ra khỏi cửa hàng Bách Hóa, anh ấy nổi giận với con, đầu con nóng lên nên đã nói ra."
Cô cũng không hề nói dối. Sau khi khai giảng quả thật Dư Tương không liên hệ gì với Dư Lộ, vui vẻ trong lòng học đại học không tốt à. Lần này là do Dư Lộ chọc tới cô, muốn đ.â.m sau lưng cô vì một người đàn ông nên đương nhiên cô phải đáp lễ rồi.
Lâm Bảo Chi than ngắn thở dài: "Thật đúng là tức c.h.ế.t mẹ mà. Nó, ai, mẹ thật sự..."
Bà không ngờ rằng Dư Lộ có thể gây ra chuyện như vậy.
Dư Tương cười hì hì: "So ra thì có phải con rất ngoan không?"
Lâm Bảo Chi dở khóc dở cười, nghĩ lại thì đúng là vậy thật, trừ tính tình không tốt hay gây gổ với Dư Lộ. Chỉ lúc này mới thấy Dư Tương không hề gây sai, còn nữa, tính cách của cô cũng là loại không chịu thiệt.
Bà lại bị chọc cho cười rộ lên.
"Mẹ, mẹ sắp sầu c.h.ế.t rồi mà còn có tâm trạng cười cơ á?"
Dư Tương làm mặt quỷ: "Mẹ, chuyện đơn giản vậy mà mẹ sầu làm gì chứ?"
"Sao con nói thế?"
"Chẳng phải mọi người định ra tay với Lạc Hải Minh sao, c.h.ế.t không nhận là được rồi. Con gái nhỏ của cha con thu hút người khác nhưng cô ta lại không đáp lại. Người gây chuyện là Bùi Thừa Hãn, hẳn là bởi vì bác dâu cả không chăm sóc con trai cho tốt mới đúng chứ. Bùi Thừa Hãn là anh cả, là anh ta không hiểu chuyện trước. Bọn họ kéo theo cả bà ngoại con chịu tội theo. Chúng ta chột dạ cái gì chứ, coi như không có gì xảy ra là được rồi."
Da mặt dày mới là nhất. Bác dâu cả đi kể khổ với bà ngoại Lâm rõ ràng là vì biết rõ tính cách của mẹ con hai người, muốn đánh đòn phủ đầu để Dư Lộ rời xa Bùi Thừa Hãn.
"Hơn nữa quả thật việc này chủ yếu là do Bùi Thừa Hãn thôi."
Người truyền lời đồn ra ngoài chắc chắn là Lạc Hải Đường. Cô ta là một người rất quan tâm đến anh trai mình. Dư Lộ qua lại với cô ta, kết quả còn câu luôn cả anh trai cô ta đi, chắc chắn sẽ khiến cô ta không phục. Bùi Thừa Hãn cũng thế, biết rõ mọi chuyện đã lộ còn gắng gượng, ngày nào cũng gặp cô ta còn chưa đủ, thế mà còn giấu cả ảnh chụp trong nhà nữa. Thêm một người vì thế mà bị dính vào là Khương Duệ Quân nữa. Dư Tương vẫn luôn nghĩ hẳn là Bùi Thừa Hãn thông minh hơn Khương Duệ Quân mới đúng chứ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 182
Chương 182