Lâm Bảo Chi bị lời cô nói dập tắt không ít cơn giận trong lòng, cũng không còn sợ hãi như vừa rồi nữa. Bà cẩn thận tưởng tượng thì quả thật là Dư Tương nói đúng.
"Con nói rất đúng. Nhưng Dư Lộ cũng thật là không hiểu chuyện..."
Biết rõ tâm tư của người ta còn đến gặp người ta, kia chẳng phải là cho người ta hy vọng vô nghĩa sao? Sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra cho mà xem.
Dư Tương nhún nhún vai, không phán xét gì nhiều. Cô cho rằng đại khái là Dư Lộ rất hưởng thụ cảm giác được bọn họ yêu thích và chăm sóc chứ gì. Ngày đó vẻ mặt lo lắng Hứa Chấn Uyên sẽ hiểu nhầm kia của cô ta không giống giả vờ.
"Đúng rồi, mẹ, trước kia Khương Duệ Quân thích Dư Lộ đấy, còn hỏi con làm thế nào để theo đuổi cô ta..."
Lâm Bảo Chi sửng sốt. Trước kia bà còn muốn hợp tác Dư Tương và Khương Duệ Quân, này, bà lại suýt nữa phạm sai lầm rồi.
Dư Tương nháy mắt mấy cái rồi nhấn mạnh: "Mẹ, mẹ đừng nói với người ta là việc này do con nói đó nhé, nếu không lại thành con thêm mắm dặm muối bắt nạt người ta đấy."
Mặc dù đúng là cô làm vậy thật.
"Được rồi, mẹ có phải cha con đâu."
"Ăn cơm trước đi, mẹ đừng tức giận vì chuyện này.
Cuối cùng thì tâm trạng của Lâm Bảo Chi cũng đã tốt lên nhiều. Bà sợ hai món ăn không đủ cho hai người ăn nên lại gọi thêm một món thịt cừu nướng hành nữa, hoàn toàn là để khao Dư Tương, người đã cho bà lời khuyên.
"Đúng rồi, con và Ninh Miễn bây giờ thế nào rồi?"
DTV
Tâm trí Dư Tương đặt hết lên đĩa thịt cừu, ăn chậm nhau kỹ vô cùng vui vẻ nên tùy tiện nói: "Cứ vậy thôi ạ, không cãi nhau cũng không ầm ĩ ly hôn."
"Ồ, thế cơ thể con thế nào rồi? Có mang thai không?"
Khụ...
Dư Tương suýt chút nữa đã bị một ngụm canh trứng làm sặc. Sao cô lại quên mất vấn đề mà người lớn lúc nào cũng quan tâm này nhỉ. Tính ra thì bọn họ cũng đã kết hôn hơn một tháng rồi. Vợ chồng nào mà hiệu suất cao thì có khi lúc này thật sự đã có em bé rồi cũng nên.
"Không ạ, chúng con không có kế hoạch sinh con bây giờ."
Lâm Bảo Chi yên tâm: "Vậy là tốt rồi, mẹ cũng không vội. Bây giờ việc học đại học của con mới là việc chính."
Sau khi ăn xong, Lâm Bảo Chi còn chưa muốn về nhà, nhớ tới việc mùa đông năm nay chưa mua thêm quần áo cho Dư Tương thế là bà kéo cô tới dạo cửa hàng Bách Hóa. Trong lòng không thoải mái, phải phát tiết một lần cho vui.
"Cái người lần trước chửi người đâu rồi nhỉ?"
"Ồ, hình như hôm nay không đi làm ạ."
Lâm Bảo Chi nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, may mà không đi làm đấy, nếu không mẹ sẽ cho cô ta đẹp mặt!"
Dư Tương cũng không thật sự muốn mẹ mình cãi nhau với người ta, không đáng giá. Cô chỉ lôi kéo bà đi xem gian hàng khăn quàng cổ. Dư Tương chọn một cái khăn màu đỏ thẫm.
"Vừa lúc mẹ đi ra ngoài không mang khăn quàng cổ."
Lâm Bảo Chi không chịu để cô tiêu tiền, cười nói: "Mẹ tới mua quần áo cho con cơ mà. Bây giờ con còn chưa có tiền lương, tiền trong tay có đủ tiêu không? Nếu ngại hỏi Ninh Miễn thì nói với mẹ, mẹ cho con."
Dư Tương cười thoải mái: "Còn đủ ạ, đủ tiêu, anh ấy bỏ hết tiền lương, sổ tiết kiệm và tiền lễ vào cùng một nơi, con muốn dùng cứ lấy là được."
"Mẹ chồng con thì sao? Không làm khó con vì chuyện nhà họ Lạc đấy chứ?"
"Bà ấy tốt lắm ạ, còn giảng giải đạo lý cho con sợ con nghĩ nhiều nữa. Chỉ là bên cậu của Ninh Miễn nghĩ gì thì con chưa biết."
Cô đã trợ giúp để tạo thành cục diện này, tất nhiên sẽ không dễ dàng gì giải vây cho Dư Lộ. Áp lực nên để lại thì vẫn phải để, nhưng cô cũng không muộn để người lớn quan tâm quá mức.
Cuối cùng Lâm Bảo Chi cũng nguôi giận. Tốt xấu gì cũng có một đứa bớt lo. Suy nghĩ muốn để Dư Lộ nhanh chóng kết hôn lập gia đình trong đầu bà càng ngày càng bành trướng.
Hai người đi dạo cả buổi chiều trong cửa hàng Bách Hóa. Lâm Bảo Chi dùng thái độ mạnh mẽ mua cho Dư Tương một chiếc áo bành tô nỉ, cả kẹo và bánh quy cô thích ăn nữa rồi mới thả cô về nhà.
Dư Tương ôm một đống đồ có ý nghĩa bồi thường về nhà, lại giặt sạch sẽ quần áo mới rồi treo lên. Một lúc sau quần áo dần dần đông cứng lại, treo trên dây phơi ở trạng thái cứng đờ.
Cô chà xát tay mình rồi đi lên tầng, nhưng chỉ đến khi đặt lên hệ thống sưởi ấm áp thì độ ấm trên tay mới khôi phục lại. Cô nhìn lên thấy thời gian còn bèn đi tìm mấy khí cụ đong đo và đèn cồn các thứ ra rồi lau sạch toàn bộ cái bàn nhỏ. Sau đó cô lại lau sạch lọ thủy tinh nhỏ đựng kem dưỡng trắng da hàng ngày.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 183
Chương 183