Để tránh cho người lớn lo lắng, Dư Tương và Chu Tư Vi hiển nhiên phải trở về nhà họ Ninh, chỉ có Ninh Miễn có chút ngạc nhiên khi thấy bọn họ trở về cùng nhau, nhưng không chất vấn gì.
Bà Ninh rất chào đón Chu Tư Vi đến nhà, dặn dò dì Hạnh làm thêm vài món ngon.
Nếu đã đến nhà họ Ninh, vậy chắc chắn phải thông báo mọi người trong gia đình, Chu Tư Vi gọi điện về nhà, khiến mẹ Chu có chút ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại, liên tục dặn dò con gái phải chơi vui vẻ.
Chu Tư Vi đặt điện thoại xuống vui vẻ hơn không ít, Dư Tương sợ cô suy nghĩ lung tung, kéo cô xuống bếp giúp dì Hạnh nấu cơm, mỗi người bọn họ làm một món ăn sở trường, dỗ dành cho bà Ninh vô cùng vui vẻ.
Sau bữa tối, Dư Tương xin ông Ninh một bình rượu, ông lão không hỏi nhiều, trực tiếp đưa cho cô, cô liền vui vẻ đi lên lầu vào phòng dành cho khách tìm Chu Tư Vi.
“Em cầm bình rượu làm gì?”
“Cùng chị uống rượu giải sầu chứ còn sao nữa.”
Chu Tư Vi nhất thời kinh ngạc, coi là thật tiếp lời: “Được, nhưng em không sợ mùi rượu xộc lên ám vào người, Ninh Miễn không cho em vào phòng sao?”
Dư Tương ôm má: “Có phải chị hỏi ngược rồi không? Em không phải quỷ nghiện rượu, anh ấy mới là kẻ thường xuyên phải đi xã giao uống rượu không phải sao?”
“Vậy em không cho nó vào phòng?”
“... Không thể, khụ, chủ yếu là vì anh ấy cũng không uống say lắm.”
Chu Tư Vi lưu loát mở nắp bình rượu, lắc đầu nói: “Tại sao chị lại nói đến chuyện này nhỉ, haiz, tự đ.â.m vào nỗi đau của mình.”
Dư Tương nâng cốc rượu lên, thuận miệng nói: “Không phải người ta vẫn hay nói sao, nam nhân hàng nghìn người, không được thì chúng ta đổi người.”
Dư Tương bối rối nhìn ra cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng, chính là người ngày ngày ngủ chung giường với cô, Chu Tư Vi thấy vẻ mặt trầm ngâm im lặng của cô, nhịn cười đón lấy ly rượu, nhấp một ngụm, trong dạ dày lập tức trở nên nóng rực.
Hai nữ nhân ngồi uống rượu cùng nhau sẽ không tu chai ừng ực, sẽ không trở thành quỷ rượu, nói chuyện trên trời dưới đất, toàn là những chuyện về công việc, học tập và tuổi trẻ đã qua, Chu Tư Vi vô thức nói ra rất nhiều điều nhỏ nhặt liên quan đến Lạc Hải Minh.
Bởi vì biết Lạc Hải Minh lên đại học, vậy nên mỗi ngày đều chú ý đến mọi tin tức trên báo liên quan đến ngành học của anh ta, sau khi đọc báo xong liền cắt những mẩu tin tức quan trọng dán vào một quyển vở nhỏ để tặng cho hắn, chạy đến cửa hàng sách rất xa để mua những cuốn sách chuyên ngành, mua bút máy, mua sổ ghi chép cho anh ta, Lạc Hải Minh không ngờ đến, cô lại làm tất cả vì hắn…
“Lúc trước chị cảm thấy rằng chị đã làm rất nhiều chuyện cho anh ấy, trên đời này không ai yêu anh ấy hơn chị, nhưng bây giờ khi nói chuyện với em, cảm thấy bản thân khi đó thật ngốc nghếch, thật nực cười.”
Dư Tương nấc một cái, trong nguyên tác không mô tả cụ thể về Chu Tư Vi, chỉ là cái c.h.ế.t của cô vô cùng rõ ràng, bây giờ nghe chuyện, thật là một tư vị hỗn tạp.
“Năm nay chị bao nhiêu tuổi?”
“Tháng giêng vừa rồi tròn hai mươi năm.”
Sắc mặt Dư Tương phức tạp: “Chị làm một cô gái vô tâm không phải tốt hơn sao? Sao cứ thích làm mẹ người khác vậy?”
Lời thật lòng khó nghe, nhưng ngay cả một người không có ý định nếm thử chuyện tình cảm như Dư Tương cũng biết trong chuyện tình cảm bản thân không được động lòng trước.
Chu Tư Vi nghiến răng nghiến lợi véo mặt cô: “Bởi vì lúc đó chị ngốc, trong não chị toàn là hồ dán! Bây giờ chị đổ hồ ra rồi, đem đi dán câu đối tết rồi!
Nói như vậy tuy rằng đau lòng, nhưng cắt bỏ đi phần thịt thối rữa trong tim, mới có thể từ từ hồi phục lại.
Dư Tương xoa xoa mặt, bị véo đau đớn, không tự chủ được ngáp một cái.
“Vậy thì tốt, câu đố năm sau đảm bảo sẽ không bị gió thổi bay, ngăn mấy thứ rác rưởi vào nhà.”
Hai người đều hiểu thứ rác rưởi là đang nói đến ai, chủ yếu là để cản lại Lưu Hải Minh!
“Đúng rồi, không phải em nói có chuyện hỏi chị sao?”
DTV
Dư Tương vỗ vào trán một cái: “Suýt chút nữa thì quên, chị đi đánh răng rửa mặt trước đi, em cho chị dùng một thứ, chị xem thử xem chất lượng thế nào.”
“Thứ gì? Có phải hương thơm lần trước chị ngửi thấy khi vào phòng của các em không?”
“Gần như vậy, chính là đồ vật đó, em muốn để chị xem thử có đáng giá không, còn có một chút vấn đề muốn thỉnh giáo chị.”
Chu Tư Vi có chút hoang mang nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm lấy bàn chải đánh răng Dư Tương chuẩn bị cho cô đi đánh răng rửa mặt.
Dư Tương trở về phòng lấy kem trắng da đã được chuẩn bị từ trước, đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Ninh Miễn đứng trước giường- đang thay đồ, hắn vừa cởi áo ra, nghe thấy tiếng động quay đầu lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 187
Chương 187