DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 446

Dư Lộ đi thẳng đến phòng làm việc đại đội, cũng không chú ý tới ánh mắt đánh giá của người trong thôn, trong thôn có một chiếc điện thoại, ngày nào cũng có người muốn gọi, lúc cô ta đến vừa hay có người xếp hàng phía trước, cô ta sốt ruột chờ đợi.

Một thím đứng bên nghe tám chuyện rôm rả không ngại gì đi soi mói: “Đây là vợ của Hứa Chấn Uyên nhỉ? Người Yến Thành như cháu tới Côn Xuyên chúng tôi, không ở được thì đi ngay đi? Tôi thấy cháu bị đen da rồi, chậc, Yến Thành biết nuôi người hơn nơi đây sao?”

Dư Lộ miễn cưỡng nghe hiểu ngôn ngữ địa phương của bà ta, căng mặt không định lý giải, cô ta không có thời gian rảnh, ăn nhiều đồ ăn khó nuốt xuống được, có lúc còn phải đi theo ông ngoại làm nông, da mặt đen thì không nói lại còn ngày càng thô ráp đi nhiều, lòng bàn tay có vết chai, không hề nghe theo bất kỳ điều gì kể cả khi sắc mặt cô ta không tốt.

Nhưng thím đó vẫn tiếp tục lải nhải: “Trước đây Côn Xuyên cũng có người Yến Thành tới, tôi nghe mẹ chồng cháu nói, Dư Tri Thanh trước đây ở Côn Xuyên là em gái cháu, nó lớn lên xinh đẹp hơn cháu nhiều, được việc còn nhanh nhẹn.”

Dư Lộ vẫn không nói chuyện, trước khi cô ta quay về, bà ngoại đã từng tuyên bố, Dư Tri Thanh nổi tiếng trong thôn trước kia là em gái cô ta, Hứa Chấn Uyên cưới một cô gái ở Yến Thành, rất nhiều người đều lấy Dư Tương ra so sánh, nhưng chỉ là một thôn nhỏ ở góc núi hẻo lánh, vậy mà lại thích bàn luận so sánh hơn thua.

“Ơ, sao không nói chuyện thế? Lẽ nào cãi nhau với mẹ chồng à?”

“Thím Lỗ à, không phải, thím đừng đoán mò.”

Người trong thôn hay nói nhiều, ở bên một lúc thì đều sẽ nói về mấy chuyện người lớn trong nhà, Dư Lộ rất phòng bị bọn họ, cố gắng ít nói chuyện với họ, tránh để Hứa Chấn Uyên biết lại không thích.

DTV

Thím Lỗ không hài lòng, thấy Dư Lộ cầm ống nghe điện thoại, bà ta bèn tự nhiên đứng sát lại.

Dư Lộ cau mày tránh né: “Thím à!”

Mấy người phụ nữ thô lỗ này không hề biết hai chữ lịch sự viết thế nào sao?

Ai biết, Dư Lộ càng lạnh mặt thím Lỗ càng muốn quậy tới khi cô ta đỏ hết mặt lên mới thôi, thế là vẫn dán sát người vào không có ý muốn rời đi, đầu bà ta hơi to, Dư Lộ muốn đẩy mà không được, cơn thịnh nộ trong lòng càng dâng cao, bèn đưa tay véo bà ta một cái, ánh mắt hung ác.

Thím Lỗ bị véo thì ngớ người, đưa tay véo một cái thật đau trên tay Dư Lộ, tay bà ta đã từng làm nông, sức lực tương đương với một người đàn ông bình thường.

Lát sau, nước mắt Dư Lộ suýt thì rơi xuống.

“Biến —”

Từ tận đáy lòng cô ta muốn đánh những người đáng ghét này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Thím Lỗ bĩu môi: “Đồ ngu, đáng đời bị Hứa Chấn Uyên vứt ở trong nhà! Tôi đi tìm mẹ chồng cô nói lý!”

Đánh bà ta? Mơ đẹp nhỉ, ai mà không biết bà đây là người không nên chọc nhất trong thôn.

Nghe thấy câu đó, binh sĩ nhận điện thoại thấy kỳ lạ bèn hỏi lại: “Alo, đồng chí nói gì ạ?”

Dư Lộ hồi thần: “Không phải, ban nãy không phải nói với cậu, tôi muốn tìm Hứa Chấn Uyên, tôi là vợ của anh ấy, anh ấy có ở đó không?”

“Đại đội trưởng Hứa không ở phòng làm việc, chị dâu cần em giúp truyền lời gì không?”

“…Thế thôi vậy.”

“Chị dâu, chị tìm Đại đội trưởng có việc gì vậy?”

Dư Lộ lấy lại tinh thần: “Cậu bảo anh ấy gọi lại cho tôi, tôi ốm rồi.”

Không tin Hứa Chấn Uyên nhẫn tâm từ bỏ cô ta, dù có giận đi nữa thì cũng phải có giới hạn chứ, mà cha vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ cô ta, Hứa Chấn Uyên không thể nào lật mặt với nhà họ Dư được, không thì sẽ không mặc kệ cô ta thế này.

Binh sĩ bảo một ngày sau sẽ truyền lời lại.

Dư Lộ cứ thể bỏ điện thoại xuống, vẫn có sự không ổn định trong lòng.

Trong thư gửi cho Lạc Hải Minh, cô ta uyển chuyển nói về hoàn cảnh hiện tại của mình, là hy vọng Lạc Hải Minh có thể nói đỡ giúp cô ta vài câu, bọn họ là bạn bè, Lạc Hải Đường muốn ở bên Dư Uy, nhà họ Dư cũng phải cho Lạc Hải Đường chút mặt mũi, ít nhất cũng để cô ta về lại Yến Thành, nhưng vẫn chưa có thư trả lời đợt trước của Lạc Hải Minh, lần này không nói một câu nào.

Dư Lộ biết rõ mình không thể cứ mãi ở Côn Xuyên, dù có đi tùy quân với Hứa Chấn Uyên còn tốt hơn, lúc đó, Dư Lộ sẽ chọn lựa giữa tùy quân hay về Côn Xuyên, chỉ cần Hứa Chấn Uyên đồng ý, chuyện đó rất có chỗ trống để xoay chuyển.

Nhưng mà, Hứa Chấn Uyên sao có thể không để ý cô ta được?

Cô ta làm biết bao việc, không lần nào làm hại tới Hứa Chấn Uyên, đều là vì tương lai của hai người, cho dù Hứa Chấn Uyên có vì mặt mũi mà trừng phạt cô ta, thì bây giờ cũng nên hết giận rồi chứ, sao có thể cứ chìa cánh tay ra ngoài vật chứ.

Lẽ nào, lẽ nào là do cô ta gửi thư cho Lạc Hải Minh? Dư Tương lại dùng chuyện Lạc Hải Minh đứng ra thay cô ta làm văn, hoặc là Hứa Chấn Uyên cũng biết chuyện đó rồi?

Dư Lộ thất vọng vô cùng, lúc đó không nên liên hệ với Lạc Hải Minh, chẳng giúp được gì cả, chỉ có kéo chân sau cô ta thôi.

Đọc truyện chữ Full