DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 447



Đợi tới lúc trời tối, Hứa Chấn Uyên mới gọi điện lại.

“Chấn Uyên?”

“Là anh.”

Dư Lộ cầm ống nghe, giọng nói ấm ức: “Chấn Uyên, bao giờ thì anh mới về? Em có thể đến Yến Thành thăm anh không?”

Bây giờ chắc chắn Hứa Chấn Uyên đủ tiên chuẩn tùy quân.

Hứa Chấn Uyên khựng lại ở đầu điện thoại: “Em có công việc ở Côn Xuyên, không phải đang làm rất tốt sao, nếu không có chuyện gì thì tạm thời cứ thế đi, anh còn có việc —”

“Chấn Uyên, em, em rất nhớ anh, gần đây em cứ luôn thấy khó chịu trong người, anh đừng cứ vứt em ở quê được không, em muốn ở bên anh, được không anh?”

“Nói sau đi.”

Tút tút tút —

Là bên kia cúp máy trước, Dư Lộ không dám tin.

Đầu tiên không liên hệ gì với cô ta, bây giờ thì không muốn nói chuyện điện thoại với cô ta, vậy sau này sao? Cô ta từ Yến Thành về đây, Hứa Chấn Uyên không có chút hại nào, càng đừng nói đến sự ngọt ngào hồi trước, cô ta nhớ, Hứa Chấn Uyên được cô con gái của một lão lãnh đạo để ý, lẽ nào Hứa Chấn Uyên thay lòng đổi dạ rồi?

Không được! Cô ta tuyệt đối không cho phép có người cướp đi vị trí của cô ta!

Dư Lộ cắn răng, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Dư Kiến Kỳ: “Cha ơi, con ốm rồi, con muốn về Yến Thành, cha có thể hỏi Dư Tương hộ con, lúc nào con mới có thể về được ạ?”

Từ khi sảy thai, tháng nào Dư Lộ cũng có mấy ngày đau lưng đau eo, lúc nghiêm trọng còn không muốn động đậy gì, cô ta luôn nghi ngờ là do ăn quá nhiều hoa nghệ tây.

Dư Kiến Kỳ không nói rõ điều gì, ông còn nhớ hồi Tết bị Ninh Miễn uy hiếp, do dự rồi hỏi: “Con bệnh gì thế? Hay là cha mua ít đồ gửi cho con nhé?”

Đây là ý từ chối.

“Cha ơi…”

Dư Kiến Kỳ nghe thấy giọng van nài của cô ta, im lặng không nói gì.

Cho dù Dư Lộ có quay lại thì nó có thể ở đâu đây?

“Hay là, có hỏi Hứa Chấn Uyên xem con có thể tùy quân không?”

Lòng Dư Lộ đã nguội lạnh rồi, miễn cưỡng cười nói cảm ơn, trả tiền rồi quay người đi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Thím Lỗ đã tới nhà cáo trạng rồi, mẹ Hứa trách móc Dư Lộ không nên chọc vào sát tinh này, cộng thêm việc ban nãy cô ta chạy ra ngoài mà không nghe lời bà nói, càng cảm thấy cô côn dâu này rất khó quản, nhịn không được bèn to tiếng trách móc.

“Cô nói xem cô ở cái nhà này làm được gì? Chỉ gây thêm phiền phức cho tôi thôi.”

Dư Lộ đẩy mẹ Hứa cứ lải nhải bên tai, thấy bà ngã sõng soài trên đất, nói: “Bà tưởng là tôi muốn ở nơi này sao?”

Mẹ Hứa chỉ tay vào cô ta, cô cô cô một hồi lâu, vẻ mặt nhanh chóng chuyển thành đau khổ.

Cha Hứa thấy động tĩnh không đúng, bèn vội vàng chạy ra đỡ bà dậy, mẹ Hứa ngồi bệt trên đất không dám động đậy, miệng kêu ôi chao.

“Không được, tôi không đứng được, ngã phần xương cụt rồi…”

“Dư Lộ! Còn đứng đó làm gì? Không mau đi gọi bác sĩ tới đây nhanh à?”

Dư Lộ hồi thần lại cắn môi, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, thế này cũng tốt, Hứa Chấn Uyên không phải không về nhà, lần này bà già này bệnh rồi, xem anh ta còn không về nhà không.

Tin tức nhanh chóng truyền tới Yến Thành, cũng truyền đến tai Dư Tương.

Là cha Hứa gọi điện đến nhà họ Dư, nửa cáo trạng nửa kể khổ, nói Dư Lộ đẩy ngã mẹ Hứa, giờ người còn đang nằm ở nhà dưỡng bệnh kia kìa.

Dư Tương đột nhiên nhớ tới số mệnh của cha mẹ Hứa Chấn Uyên trong nguyên tác, bọn họ c.h.ế.t trong một cơn mưa lớn, mẹ Hứa không cẩn thận sẩy chân xuống sông, cha Hứa nhảy xuống cứu bà, nhưng vì mưa nên nước trong sông rất sâu, lại cộng thêm tâm trạng vô cùng lo lắng, hai người cùng rơi xuống sông, đợi tới lúc người trong thôn tìm thấy thì họ đều đã mất cả rồi.

“Dư Lộ ác quá…”

Lâm Bảo Chi không còn gì để nói, dù sao mọi việc Dư Lộ làm ra đều đã nằm trong dự đoán của bà, dường như có xảy ra chuyện gì nữa cũng không gây kinh ngạc mấy.

“Bà ấy ở quê cũng không tốt lắm, Hứa Chấn Uyên đã về Côn Xuyên rồi, hôm nay gọi điện thoại qua là muốn hỏi, nó muốn đưa Dư Lộ về ở khu chung cư tùy quân ở Yến Thành, rồi sẽ trông chừng Dư Lộ, con thấy thế được không?”

Dư Tương cau mày: “Tùy anh ta, không thì Dư Lộ lại làm chuyện gì đó với cha mẹ anh ta, lỡ có chuyện gì lại đổ lên đầu con.”

Cô đúng là sợ dáng vẻ liều lĩnh của Dư Lộ, đầu tiên làm bà ngoại c.h.ế.t đuối, nhưng, chuyện này dường như rơi đúng vào dịp trận mưa lớn xảy ra ở Côn Xuyên, Hứa Chấn Uyên quay về có lẽ sẽ thay đổi được thứ gì đó.

Dư Lộ là một nhân tố bí ẩn sao?

Chỉ là, về cũng tốt.

Lâm Bảo Chi nhanh chóng hiểu ra, nói đồng ý: “Chỗ mẹ cũng sẽ trông chừng Dư Lộ, sau này lúc con qua đây thì chắc chắn sẽ không để nó qua.”

DTV

Có vẻ như, ngay cả lúc Lạc Hải Đường qua cũng phải tránh gặp Dư Lộ.

“Vâng, mẹ, con nghe lời mẹ.”

Đọc truyện chữ Full