DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 476

Dư Lộ thốt lên: "Sau này tôi sẽ không về cái nhà này nữa, cắt đứt mọi quan hệ với các người là được rồi chứ gì? Rõ ràng đều do cô làm hại!"

"Ôi chao, chú ý hình tượng trước mặt Hứa Chấn Uyên nhà cô kìa. Cứ nhảy đổng lên như ả đàn bà chanh chua thế có khi ngay cả chồng cũng mất luôn bây giờ."

"Không cần cô quan tâm!"

Dư Tương khinh thường liếc cô ta một cái rồi tiếp tục châm biếm: "Vậy như cô nói đi, cắt đứt quan hệ với cái nhà này cũng được, dù sao thì cũng đã tách ra rồi. Đúng là chẳng liên quan gì tới cô thật."

Tách ra thì dễ chứ muốn quay về thì hơi khó đấy.

Dư Lộ bị mấy lời khiêu khích của cô làm cho m.á.u nóng chảy thẳng lên đỉnh đầu, không chút suy nghĩ đã nói ra: "Cô tưởng tôi muốn có quan hệ gì với các người chắc? Nếu không phải các người vẫn còn chút tác dụng thì còn lâu tôi mới thèm liên lạc với các người! Các người toàn trơ mắt nhìn tôi chịu khổ thôi!

Dư Tương hỏi tiếp: "Thế đối với cô thì người hữu dụng nhất trong nhà chính là Dư Kiến Kỳ phải không?"

"Đúng!"

Dư Tương lập tức buông tay tránh qua một bên hóng chuyện.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn về phía Dư Kiến Kỳ. Ông giật mình sững lại tại chỗ, cứ như chưa nghe rõ đứa con gái ngoan ngoãn của mình vừa nói gì vậy, vẻ mặt ngơ ngác.

Sau đó Dư Tương lại để ý tới Hứa Chấn Uyên đang híp mắt lại. Cô thoáng suy tư một chút rồi nhanh chóng làm dấu V trong lòng.

Thật ra là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được Dư Lộ hiếu thảo với Dư Kiến Kỳ như vậy là vì cái gì, nhưng trong lòng biết với nói ra trước mặt Dư Lộ lại là hai chuyện khác nhau.

Dư Lộ suy nghĩ rất đơn giản, có Dư Tương ở đây, cô ta nhất định sẽ không chiếm được lợi, không bằng nhanh chóng cái gì cũng không cần, bị nhà họ Dư đuổi ra ngoài. Cô ta đã đáng thương đến mức này rồi, có phải Hứa Chấn Uyên sẽ không trách cô ta chuyện lúc trước nữa không?

Còn về Dư Kiến Kỳ, ông chắc chắn sẽ không đuổi cùng g.i.ế.c tận đứa con gái ruột này. Sau này nếu cần đến thì lại quay về, nếu không cần dùng đến nữa thì phủi sạch quan hệ, chút đồ của nhà họ Dư cô ta còn không để ở trong mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Dư Kiến Kỳ vô cùng khiếp sợ, khuôn mặt không thể nén nổi cơn giận.

Nhưng Dư Lộ chỉ cười khổ rồi nói xin lỗi: “Cha, con không cố ý, hơn nữa con cũng không thích hợp ở trong nhà này nữa.”

DTV

Dư Kiến Kỳ hồn bay phách lạc, không nói được gì.

Ông coi Dư Lộ như một đứa trẻ, cho nên vẫn luôn bảo vệ thiên vị, nhưng Dư Lộ không phải trẻ con, mà ông còn bị tình thân che mắt, làm tất cả mọi điều chỉ vì Dư Lộ muốn.

Cuối cùng lại bị lợi dụng.

Hứa Chấn Uyên không nói gì, trường hợp lúc đó không thể tha thứ cho bọn họ, chờ xác định chia nhà, ngoại trừ phòng ở, tiền gửi ngân hàng của Lâm Bảo Chi và Dư Kiến Kỳ không nhiều lắm, hai người không phải lo chuyện ăn uống cũng không phải lo chuyện dưỡng lão, tiền gửi ngân hàng trong tương lai đồng ý cho người nào thì là của người đó.

Sau khi hai người rời đi, Dư Lộ lặng lẽ quan sát phản ứng của Hứa Chấn Uyên, cho đến khi ngồi trên xe buýt quay về đơn vị.

Dư Tương đứng ở cửa sổ phòng bệnh nhìn hai người đi xa, sau đó báo lại cho Lâm Bảo Chi.

Lâm Bảo Chi nghe xong cũng không cảm thấy kích động gì, bà đã sớm biết tâm của Dư Lộ không còn ở trong nhà này nữa, đi rồi cũng tốt, sau này tất cả mọi người đều thanh tịnh, không cần phải lo lắng gì nữa.

Bà ngoại Lâm thở dài, âm thầm nghĩ Dư Lộ biến thành cái dạng này, sau này cháu trai trong nhà cũng ít lui tới với bà, lúc trước đi Côn Xuyên phép vua thua lệ làng, ai biết ở lại Yến Thành lúc xảy ra chuyện có thể tìm hai anh em Bùi Thừa Hãn, Bùi Thừa Quang giúp đỡ hay không, nhất là Bùi Thừa Hãn lại còn từng có tâm tư như vậy, chuyện hôm nay cũng xem như là đánh một hồi chuông cảnh báo cho bà.

Vẻ mặt của ông cụ Bùi nghiêm túc, ai cũng nhìn không ra ông ấy đang suy nghĩ cái gì.

Phòng bệnh vô cùng yên lặng, như Lạc Hải Đường còn không quen sự tình lại được giải quyết thuận lợi như vậy, vốn tưởng rằng đưa ra điều kiện hà khắc như vậy, Dư Lộ sẽ làm ầm ĩ lên. Bây giờ, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Dư Tương liếc mắt nhìn Dư Kiến Kỳ, thấy ông dựa vào góc tường không nói gì, cũng không để ý đến ông, quay về phía mọi người nói: “Đúng rồi, bọn con không cần căn nhà đó, mẹ, nửa của con để lại cho mẹ đi.”

Lâm Bảo Chi nhíu mày: “Cho con thì là của con, nhà chúng ta không giống như nhà khác, con cái đều được chia phần.”

Đọc truyện chữ Full