Dư Tương nhún vai: “Đó dù sao cũng là của ông bà nội lưu lại, con sợ có người mềm lòng, sau này có người chọc vào xương sống, nên con không muốn.”
Người này đương nhiên là nói Dư Kiến Kỳ.
Lâm Bảo Chi im lặng.
Dư Kiến Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Dư Tương không vui cũng không buồn, chỉ bình thản nói ra chuyện này.
Nhà ở Yến Thành, chính xác mà nói là rất có giá trị, từ trước đây đã rất có giá trị, huống chi bây giờ hầu hết mọi người đều không có đất để xây nhà. Có rất nhiều gia đình ba thế hệ cùng chen chúc trong một căn nhà, phòng ở thì chia đều, nhà của nhà họ Dư không phải là tứ hợp viện, nhưng vẫn có rất nhiều người ghen tị đến đỏ mắt, Dư Tương nói không cần liền không cần, là thật sự chán ghét.
Hay là, không muốn có liên quan đến người cha này.
Dư Kiến Kỳ thậm chí không thể xác định được, trước đây Dư Tương làm ầm ĩ để chọc giận ông là thực sự muốn thu hút sự chú ý của ông, hay là bởi vì căn bản không thèm để ý, cho nên mới lớn mật khiêu khích như vậy.
Dư Uy cười khổ: “Dư Tương, em đừng nói giỡn, sẽ không đâu.”
Dù nói thế nào, Dư Tương cũng là con gái ruột trong nhà, Dư Kiến Kỳ sẽ không làm đến mức lấy chuyện này ra để chỉ trích cô.
“Không đùa đâu, những gì em nói đều là sự thật.”
Dư Tương không phải cố ý trào phúng, mà là thật lòng không muốn, trước sau không liên quan, tương lai không dây dưa, cô không có bất cứ chờ mong gì ở người cha Dư Kiến Kỳ này, vạch sẵn quan hệ là tốt nhất.
Hơn nữa cô cũng không thiếu nửa căn nhà này, tiền gửi ngân hàng ở trong tay cũng đủ để cô mua bất động sản ở Yến Thành, để lại sau này lại tăng giá cao. Căn nhà nằm trong tay Lâm Bảo Chi, sau này nếu chiến tranh với Dư Kiến Kỳ thì ít nhất cũng có một chút ưu thế, dù sao hai người cũng không thể ly hôn.
Ninh Miễn bình tĩnh đứng đó, anh chỉ quan tâm Dư Tương có đau lòng hay không, nhà cửa hoàn toàn không quan trọng. Với tư cách là một người chồng, anh cũng phải tỏ rõ thái độ: “Mẹ, nếu Dư Tương đã nói như vậy, vậy cứ làm vậy trước đi.”
Lâm Bảo Chi không biết làm sao, trước đây Dư Tương đề nghị chia nhà cho bà, bà còn tưởng trong lòng Dư Tương bất bình, hôm nay nghe cô nói như vậy, cũng không biết nên bồi thường cho cô như thế nào mới tốt.
Bà ngoại Lâm nhíu mày: "Vậy giữ lại trước, con không cần thì tương lai cho con của con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Tóm lại nửa căn nhà này đã có chủ.
Dư Tương gãi gãi chóp mũi: "Ừm, chuyện này tùy mọi người, đến lúc đó rồi nói sau.”
Mọi chuyện đã được giải quyết như vậy, không ai hỏi sau này Dư Lộ thì làm sao. Lâm Bảo Chi ở bệnh viện hai ngày, sau khi huyết áp hạ xuống, người cũng có tinh thần hơn một chút thì làm thủ tục xuất viện, nhưng mà nghe nói sau khi trở về, Dư Kiến Kỳ đã ngã bệnh một thời gian.
DTV
Sở dĩ là nghe nói, là bởi vì Lâm Bảo Chi không cho Dư Tương đến nhà họ Dư thăm: “Chỉ là bị cảm, người không sao.”
Qua vài ngày, Dư Kiến Kỳ khỏi bệnh, thì chuyên tâm chuẩn bị hôn sự cho Dư Uy cùng Lâm Bảo Chi, hai người xem như bình an vô sự.
Dư Tương cũng không quan tâm, cô thoải mái nhàn nhã, may hai bộ quần áo mới để đi du xuân, thậm chí còn định đi dã ngoại, sau khi tan học từ chối lời mời dã ngoại của bạn học, định về nhà hỏi ý của Ninh Miễn.
Nhưng mà lại có người không nhàn nhã như vậy.
Trường Phong vẫn thúc giục: “Dư Lộ đi tùy quân, chẳng lẽ cô không tiến hành nhiệm vụ sao?”
Dư Tương tùy ý lừa gạt cậu ta: "Không vội, tôi cũng không ngờ Hứa Chấn Uyên lại biểu hiện xuất sắc như vậy, không hề làm cho Dư Lộ cảm thấy khác thường.”
Trường Phong không hiểu: “Có ý gì?”
"Tôi cho rằng Hứa Chấn Uyên chê nghèo yêu giàu, sẽ bởi vì Dư Lộ không có công việc không có gia sản mà ghét bỏ nó, để cho Dư Lộ biết đã tìm lầm người, dù sao thần tiên chân chính nhất định sẽ không có loạị phẩm chất xấu xa như vậy, kết quả anh ta không có, cũng không thể bảo tôi chủ động nói với Dư Lộ là cô đã tìm nhầm người rồi đúng không? Chờ một chút nữa, đừng nóng vội.”
Trường Phong có chút oán giận: "Tôi sợ chậm mất, người ta sẽ vui vẻ ra nước ngoài rồi!”
Dư Tương tràn đầy thành ý trấn an cậu ta: “Sẽ không, nhất định sẽ không.”
Theo cô được biết, cha mẹ Hứa Chấn Uyên đã trên đường tới Yến Thành, mà việc Dư Lộ làm không thể gạt được bọn họ, trong mắt bọn họ tác dụng còn lại của Dư Lộ chính là sinh con, nhưng Hứa Chấn Uyên chưa chắc đã nguyện ý để Dư Lộ sinh con cho anh ta. Còn có, một Hứa Chấn Uyên không giống với nguyên tác có thể làm cho Dư Lộ phát hiện ra điều gì đó.
Việc Dư Lộ phát hiện ra có gì đó không đúng chỉ là vấn đề của thời gian, Dư Tương nhất định phải tuân theo chiến thuật trì hoãn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 477
Chương 477