DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 480

Gió nhẹ thổi hiu hiu, Dư Tương nhìn trước nhìn sau không có ai đi đường, yên tâm đặt trán mình lên lưng anh.

“Sao vậy?”

“Em muốn ngủ một lát, làm vậy nắng sẽ không chiếu vào mặt em.”

Ninh Miễn nghiến răng nghiến lợi: “Sao bây giờ anh lại muốn đánh em vậy nhỉ? Không cho ngủ, nói chuyện với anh này!”

Yêu tinh nhỏ vô tâm vô phế.

Dư Tương dùng một tay ôm eo anh: “Nếu anh dám đánh em, em sẽ về nhà tố cáo anh, coi chừng đấy.”

“Làm như anh không trị được em đấy à?”

“Chứ sao.”

Ninh Miễn bật cười lắc đầu, tay trái nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình của cô rồi tiếp tục đạp xe về phía trước. Trên con đường rộng thênh thang bên dưới bầu trời xanh và mây trắng, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng chất vấn của Dư Tương.

“Anh sẽ không chở em lao xuống mương đấy chứ? Giữ tay lái bằng hai tay đi, em sợ té lắm!”

Hai người chầm chậm đạp xe về thành phố, sau đó chia anh đào mua được cho bạn bè người thân. Bà bầu Chu Tư Vi vừa ăn vừa không quên chỉ trích hành vi lén lút đi chơi, trọng sắc khinh bạn này.

Dư Tương làm ba bình tương anh đào, một bình cho nhà mình, một bình cho ông bà nội, bình còn lại cho Lâm Bảo Chi. Gần đây sức khỏe của bà đã tốt hơn nhiều, ăn ngọt lại càng vui vẻ hơn.

Đồng thời, Dư Tương nghe còn nghe được tin tức của cha mẹ Hứa Chấn Uyên từ Lâm Bảo Chi.

Cha mẹ Hứa vẫn còn nghi ngờ chuyện của Dư Lộ, hai người họ tới Yến Thành muốn thăm hỏi nhà thông gia. Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên đã ngăn lại nhưng không có kết quả, dường như họ đã biết một phần sự thật. Sau đó mọi chuyện đã rõ ràng, bây giờ Dư Lộ còn không bằng một người phụ nữ làm nông, không có công việc cũng không thể làm nông, nhà thông gia cũng không giúp đỡ, không thể giúp gì được cho con trai.

Hai người họ không cam lòng, nghĩ mình cùng thế hệ với Lâm Bảo Chi nên muốn đứng ở giữa giảng hòa. Tiếc là lúc họ tới thì chỉ có Lâm Bảo Chi ở nhà, Lâm Bảo Chi khách sáo mời nước rồi tiễn đi, từ đầu đến cuối không cho họ có cơ hội mở miệng.

DTV

“Bọn họ rất không cam tâm.”

Dù Hứa Chấn Uyên chưa bao giờ nói sẽ dựa vào nhà họ Dư, nhưng việc kết hôn với Dư Lộ cũng được xem là có được lợi ích. Không phải cha mẹ anh ta muốn hai nhà hòa thuận, mà là không muốn làm ảnh hưởng tới lợi ích sau này của Hứa Chấn Uyên.

Lúc Lâm Bảo Chi nhắc tới còn nở nụ cười mỉa mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Dư Tương thấy thời điểm mấu chốt đã sắp tới nên thầm theo dõi động tĩnh của Dư Lộ, đặc biệt là khi bà Ninh đang bị bệnh, cô không thể để chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Nói tới bệnh tình của bà Ninh, Dư Tương rất bất đắc dĩ, từ sau sinh nhật bà vào cuối đông, tâm trạng của bà khá tốt, sức khỏe cũng không có thay đổi gì lớn. Nhưng hai ngày trước bà phải nhập viện vì bệnh động mạch vành, sức khỏe của bà vốn không tốt, bệnh ập tới liên miên, tâm trạng của bà không tốt lắm.

Đây là cảm giác bất lực khi bị vận mệnh thao túng, Dư Tương không biết phải thay đổi như thế nào, trước mắt chỉ có thể làm giảm các yếu tố bên ngoài gây ảnh hưởng xấu tới bệnh tình của bà.

Lâm Bảo Chi lo lắng: “Bà nội Ninh Miễn bị bệnh như vậy, chuyện du học của các con sẽ thế nào?”

Ai sáng suốt cũng biết bà nội rất thương Ninh Miễn, mà Ninh Miễn rất hiếu thảo. Nếu bà nội bị bệnh nặng, không biết sang năm họ có thể xuất ngoại được không. Bây giờ viện thiết kế và trường đại học đã bắt đầu tuyển chọn người được du học vào năm sau, Ninh Miễn và Dư Tương đều có tên trong danh sách.

Dư Tương cũng không biết được sự khác nhau giữa hiện thực và nguyên tác, mơ hồ nói: “Đến lúc đó rồi tính.”

Hai người họ không rút khỏi danh sách, điều bất ngờ là bà Ninh vẫn còn nhớ chuyện này, thỉnh thoảng lại hỏi: “Hai người các cháu nên tới cùng một nước, đến lúc đó có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu không bà không yên tâm.”

“Bà nội, cháu biết rồi.”

Bà Ninh cười khẽ: “Bà cũng biết chắc chắn cháu không nỡ xa Tương Tương. Khi các cháu trở về, bà có thể ôm chắt trai không nhỉ?”

Ninh Miễn cười, nói chắc nịch: “Tất nhiên rồi, bà nội phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, bà đã đồng ý sẽ chăm con giúp cháu mà.”

“Được.”

Lần này thời gian nằm viện của bà Ninh rất lâu, người nhà họ Ninh thường xuyên tới thăm bà, ngay cả Ninh Bồi Triều và Chu Cầm Vận thường xuyên phải đi công tác cũng đã trở về.

Dư Tương đi qua đi lại giữa trường học, bệnh viện và nhà, thường xuyên tới chăm sóc bà Ninh.

Nhưng tối nay lúc tới bệnh viện, cô nhìn thấy một bóng người rất đáng nghi, Dư Tương vội vàng gọi Trường-có-còn-hơn-không-Phong ra, nếu Dư Lộ xuất hiện trong khoảng cách nhất định, Trường Phong có thể cảm nhận được.

Cậu ta khẳng định đúng là cô ta.

Bây giờ, phản ứng này đã xuất hiện.

Chẳng lẽ Dư Lộ đã biết?

Dư Tương đổi hướng đi tới cửa hàng thực phẩm phụ mua chút đồ, quả nhiên phát hiện Dư Lộ đang đi ở phía sau.

Đọc truyện chữ Full