Hai người cách nhau khá xa, Dư Tương quay đầu lại nhìn, Dư Lộ vội vàng trốn đi, cô vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Trường Phong điên cuồng nhắc nhở: “Dư Tương, Dư Lộ xuất hiện rồi! Cô mau thực hiện nhiệm vụ!”
Dư Tương cố nén xúc động muốn mắng cậu ta, dù họ giao tiếp qua tiếng lòng nhưng cô vẫn xoa xoa lỗ tai theo bản năng, mất kiên nhẫn đáp lại: “Tôi biết rồi, cậu bình tĩnh đi được không?”
Trường Phong: “Tôi sẽ cố gắng.”
Đã có kinh nghiệm ở nhiệm vụ trước, Trường Phong biết Dư Tương không thích người khác nhúng tay vào, cậu ta chỉ cần nhìn Dư Tương hoàn thành nhiệm vụ là được.
Dư Lộ ở xa xa đang nhìn chằm chằm, nhìn thấy Dư Tương mua đồ xong thì nở một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, sau đó cô đi vào bệnh viện. Đi được một lúc thì gặp Ninh Miễn cũng tới bệnh viện sau khi tan làm, anh dừng xe đạp lại, rất tự nhiên dắt xe đi vào bệnh viện cùng Dư Tương. Ánh mắt anh nhìn Dư Tương vừa ấm áp vừa dịu dàng, điều mà trước đây Dư Lộ chưa từng để ý.
Trong lòng cô ta hoảng hốt vô cùng, sợ bị người khác phát hiện nên không đi theo vào bệnh viện mà đi về hướng ngược lại.
Tại sao lại như vậy?
Dư Lộ nhịn không được nhớ tới từng câu nói từng cử động của Hứa Chấn Uyên ngày hôm qua, những điều đó đã phá hủy niềm tin vốn có của cô ta.
Cha mẹ chồng vừa tới Yến Thành đã giục cô ta sinh con. Nhưng thực tế thì từ khi Dư Lộ sinh non tới nay, Hứa Chấn Uyên không đụng vào cô ta nữa. Không tính thời gian mà họ xa nhau và khi Hứa Chấn Uyên bị thương, nhưng sau khi Hứa Chấn Uyên bình phục, dường như anh ta đã quên hai người là vợ chồng, nhưng không thể không sinh con được.
Sau khi mẹ chồng tới, ngày nào cũng hỏi cô ta có thai hay không. Dư Lộ không thể đuổi họ đi, mà cha mẹ chồng lại không c.h.ế.t như số phận đã định. Cô ta chỉ có thể từ từ đối phó, buổi tối còn khéo léo nhắc tới chuyện con cái với Hứa Chấn Uyên.
Nhưng Hứa Chấn Uyên lại hỏi…
DTV
Hứa Chấn Uyên hỏi mỉa mai: “Mục đích em sinh con cho anh là gì?”
Dư Lộ ngây người ra một lúc, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Chấn Uyên sẽ nói chuyện với mình bằng thái độ như vậy. Uổng công bọn họ làm vợ chồng một năm, từ lúc kết hôn cho tới giờ, thời gian ngọt ngào chưa đến hai tháng. Lúc trước anh ta làm lơ cô ta, Dư Lộ không để trong lòng, bởi vì tính cách của tiên quân vốn lạnh lùng như vậy. Cô ta không cưỡng cầu, chỉ cần trong ấn tượng của anh ta, mình là một người nội trợ vô danh tiểu tốt cũng đã là thành công rồi.
Sau khi tiên quân trở về chắc chắn sẽ nhớ tới công lao của người vợ hiền huệ, chỉ cần một câu của anh ta là cô ta có thể bay lên cành cao.
Nhưng tại sao Hứa Chấn Uyên lại nghi ngờ mong muốn sinh con của cô ta? Bọn họ là vợ chồng cơ mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
“Chấn Uyên, có phải anh vẫn còn tức giận vì lần trước em làm mất con không?”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là vì nguyên nhân này. Dư Lộ tự nhận là trong quá trình đấu đá với Dư Tương, cô ta chưa bao giờ làm ảnh hưởng tới lợi ích của Hứa Chấn Uyên, về tình về lý anh ta không thể trách cô ta được. Sớm muộn gì cô ta cũng có thể làm khối băng này tan chảy, Hứa Chấn Uyên cũng không thể bỏ vợ một cách vô duyên vô cớ. Bây giờ, ngay cả con cũng không muốn cho cô ta sao?
Hứa Chấn Uyên lạnh nhạt nói: “Tại sao khi chúng ta vừa mới quen biết, em đã biết anh sẽ tìm hiểu em? Anh chỉ là một thằng nghèo khổ đến từ nông thôn, tại sao em phải gấp gáp như vậy?”
Dư Lộ á khẩu không trả lời được, cố gắng cong khóe miệng để nụ cười trông ngọt ngào hơn, nói nhỏ: “Em, em vừa gặp anh đã yêu. Chấn Uyên, anh vẫn còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp mặt à? Lúc anh lấy lại túi xách của chị gái kia từ tay tên côn đồ, em đã muốn anh làm chồng của em rồi.”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
Hứa Chấn Uyên cười cười không rõ lý do: “Em không sợ vừa gặp đã yêu sai người à?”
Dư Lộ ngạc nhiên, nghi ngờ mình nghe lầm, buột miệng thốt ra: “Chấn Uyên, anh nói nhận sai người gì?”
“Vậy chúng ta nói về lần em hỏi bác sĩ sau khi đến Yến Thành đi, anh đã hỏi hai người lính đến nhà ga đón em, họ không nói anh bị thương ở đâu, vậy tại sao em biết được?”
“Lúc đó anh…” Không phải đang hôn mê sao?
Lúc đó, Dư Lộ đã hỏi bác sĩ Hứa Chấn Uyên có thể tỉnh lại hay không, có bị b.ắ.n trúng tim không.
Hứa Chấn Uyên ngước mắt lên mỉm cười, nhưng nụ cười này làm Dư Lộ run lẩy bẩy.
“Lúc đó anh đang nửa tỉnh nửa mê, vẫn nghe rõ ràng những gì em nói.”
Dư Lộ căng thẳng: “Vậy anh…”
Sau khi cô ta đến Yến Thành mới nhớ ngày Hứa Chấn Uyên c.h.ế.t vì vết thương do s.ú.n.g b.ắ.n đang tới gần, lúc đến Yến Thành mới biết chuyện đã phát sinh. Đương nhiên là Dư Lộ lo lắng Hứa Chấn Uyên sẽ c.h.ế.t như số phận sắp đặt, nhưng Hứa Chấn Uyên không chết.
Lúc phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Dư Lộ đã lẩm bẩm một mình: “Đáng lẽ mình nên trở về từ Côn Xuyên sớm hơn để nhắc nhở anh ấy. May mà anh ấy không chết, không thì phiền phức lắm.”
Hứa Chấn Uyên nhìn vào ánh mắt thấp thỏm của cô ta, gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, anh nghe được hết.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 481
Chương 481