Ninh Miễn rất ít khi nằm mơ, hiếm khi tỉnh dậy anh nhớ được giấc mơ đó là gì, bắt đầu từ hai năm trước anh hay mơ về những chuyện có liên quan đến Dư Tương, lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc tỉnh dậy, Dư Tương vẫn còn đang đưa lưng về phía anh ngủ say sưa.
DTV
Ninh Miễn biết mình lại cau mày.
Trong mơ chỉ tái hiện lại đúng một nội dung, nhưng lần này lại có thêm thứ khác, chính xác mà nói anh bị Dư Tương vứt bỏ.
Chẳng qua không phải là khi xuất ngoại, trong mơ là cảnh họ đang ở nông thôn, sau khi Dư Tương mang thai liền nhẫn tâm phá đi sau đó ly hôn với anh rồi cao chạy xa bay, nhưng giấc mơ của hai năm trước cho thấy người bị Dư Tương vứt bỏ không phải là anh mà là Hứa Chấn Uyên.
Lúc trước anh đoán được một số chuyện cũng vì nó diễn biến giống y như giấc mơ, khác biệt duy nhất chính là Dư Tương, từ xa anh đã để ý đến cô, nhưng lại không nhịn được mà bị cô hấp dẫn.
Ninh Miễn nằm lên gối nhéo nhéo mi tâm.
Dư Tương duỗi người, bỗng nhiên trở mình lăn đến bên cạnh anh, sau đó đá vào chân anh: "Anh đi nấu cơm có được không? Em đói."
"Nhưng hôm qua em đã nói sáng nay sẽ nấu cho anh ăn."
"Em buồn ngủ..."
Tối qua không có việc gì sao lại hứa hẹn lung tung.
Ninh Miễn gõ đầu cô: "Đừng có mà chơi xấu."
Dư Tương không chút lưu luyến đẩy anh ra, xoay người nằm sấp trên gối dần dần tỉnh ngủ, sau đó nghe được tiếng thở dài đầy tiếc nuối của anh.
"Anh thở dài cái gì?"
"Anh thở dài vì em quá ngốc, rõ ràng có biện pháp tốt hơn nhưng em lại không dùng."
"Cụ thể là?"
Ninh Miễn chỉ tay vào má mình.
Dư Tương như bừng tỉnh, lăn qua nằm sấp trên người anh, bĩu môi, lúc anh đang tràn đầy mong chờ liền há miệng cắn môi anh một cái: "Như vậy phải không?"
"Dư Tương?"
"Em đây."
Anh muốn nói lại thôi, cuối cùng đành nhận thua bước xuống giường: "Thôi quên đi, hôm nay em muốn ăn món trứng gì?"
"Luộc."
"Được."
Anh mở tủ quần áo ra chọn đồ muốn mặc, hiển nhiên đã hết buồn ngủ, hơn nữa còn phải hứng chịu ánh mắt dò xét, đến khi Dư Tương giở thói lưu manh huýt sáo một cái, mới nhịn không được mà nhắc nhở: "Em phải nhớ kỹ mình là một người phụ nữ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Dư Tương chắc nịch trả lời: "Em cũng không cảm thấy mình là một người đàn ông."
"Em, em..."
Ninh Miễn thay quần áo xong, cuối cùng hạ quyết tâm, tỏ vẻ hời hợt nói: "Tối qua anh nằm mơ thấy em."
"Mơ thấy em?"
"Anh mơ thấy... Em không thể tìm ra anh sau khi anh xuất ngoại."
Kỳ thật, xuất ngoại cũng giống như việc thanh niên tri thức lên thành phố, những người này luôn khao khát được đến thành phố, nhưng đối với một số người, nước ngoài sẽ là điểm đến tốt hơn.
Dư Tương lơ đễnh: "Đây là giấc mơ gì thế, tuy rằng qua đó chắc chắn không tiện liên lạc, nhưng trường học thì vẫn nằm yên ở đó, sao lại không tìm ra, với lại em cũng không phải là trẻ con, em có thể đi tìm anh mà."
Trừ phi hai người đi tìm nhau mà mãi vẫn không thể gặp được nhau, kịch bản m.á.u chó như vậy hẳn là sẽ không xảy ra.
Ninh Miễn đang cau mày thật chặt dần giãn ra: "Em nói đúng, nhớ kỹ những gì anh đã nói."
"Hả? À."
Dư Tương không chú ý tới dáng vẻ do dự cùng lo lắng của Ninh Miễn, hoàn toàn đợi tỉnh ngủ mới rời giường, đang định cúi xuống tìm sợi dây chuyền bị ném dưới gầm giường vào tối hôm qua, vừa thấy đã bị Ninh Miễn nhặt lên đặt lên đầu giường.
Quy tắc khi dùng bữa sẽ im lặng dần dần bị xóa bỏ, phần lớn hai người sẽ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gâu gâu của Quyển Quyển và cả giọng ai đó khiển trách.
"Em cứ ăn hết lòng đỏ đi, không cần phải đút cho Quyển Quyển đâu."
"Quyển Quyển nhà mình biết ăn đấy, anh lo chuyên tâm ăn phần của mình đi."
Thỉnh thoảng Quyển Quyển sẽ vì Dư Tương mà kháng nghị, nghiêng đầu hướng chủ nhân cũ sủa gâu gâu, nó thích chơi với nữ chủ nhân mà, sao cứ cằn nhằn mãi.
"Anh xem, Quyển Quyển cũng chê anh lắm lời đấy."
Ninh Miễn liếc nhìn cô một cái.
Dư Tương vội vàng ngoan ngoãn ăn cơm, vì phúc lợi buổi sáng không phải rời giường làm bữa sáng, hy sinh một chút cũng đáng.
Sau khi ăn xong, Dư Tương đi rửa chén, Ninh Miễn thì phải kiểm tra giấy tờ tùy thân để đi làm visa và hộ chiếu, Dư Tương ở nhà chơi với Quyển Quyển, trước khi đi, không biết anh lấy từ đâu ra một bộ đề thi tiếng Anh.
"Trở về anh sẽ kiểm tra."
"Không phải chứ?"
Nhưng biểu cảm của Ninh Miễn nói cho Dư Tương biết đây không phải đang nói đùa, mà là thật sự muốn cô phải làm xong, cô không thích bị trì hoãn vì chút chuyện nhỏ nhặt này, đành phải tạm dừng việc chơi đùa cùng chó cưng, trước tiên đi giải đề, làm xong mới có tâm trạng chơi tiếp.
Mục đích của Ninh Miễn đã đạt được, nhìn chú chó đang cô đơn vui vẻ mỉm cười: "Quyển Quyển, mày chơi với Tròn Tròn đi."
Quyển Quyển: "?"
Tròn Tròn đang ở một góc xó xỉnh nào đó trong nhà, nhưng Quyển Quyển cũng không tìm được nó ở nơi nào…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 497
Chương 497