Một bộ đề thi chỉ là chuyện nhỏ đối với Dư Tương, làm xong cô liền mang Quyển Quyển đi dạo, xuống dưới lầu mới chú ý tới thời tiết hôm nay đặc biệt oi bức, ngay cả một cơn gió cũng không có, may mắn thay, Dư Tương có bùa làm mát, không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ bên ngoài, cũng không sợ bị ánh mặt trời chiếu vào, đây là thời gian thích hợp để dắt chó đi dạo.
"Quyển Quyển, đi nào."
Chú chó lớn vui sướng chạy về phía trước, chỉ là nó vẫn đủ thông minh và cũng rất nghe lời, sẽ không thoát khỏi dây xích, chỉ đi nhanh hơn một chút so với chủ nhân.
Trên đường cũng có những đứa bé đang được nghỉ hè rất tò mò khi nhìn thấy một con ch.ó lớn như vậy, cậu bé cả gan định sờ thử, nhưng bị Dư Tương vội vàng ngăn lại, Quyển Quyển không thích chơi với người lạ, tính cảnh giác rất cao.
DTV
"Chị ơi, có thể để em dắt chó của chị được không ạ?"
"Không được, nó quá lớn, em không dắt được đâu."
"Vậy thôi ạ."
Cậu bé lưu luyến rời đi.
Trên đường cũng có người lớn đi ngang qua, nhìn một màn này khẽ cười, đến khi mẹ Kỳ nhìn thấy thì phản ứng đầu tiên là nhìn biểu tình của con trai, thấy Kỳ Thao có chút thất thần, vội vàng ho khan nhắc nhở.
Kỳ Thao nhanh chóng hoàn hồn: "Mẹ, chúng ta mau trở về thôi."
Nhưng hai bên chạm mặt, Dư Tương khách sáo hời hợt kêu: "Chào bác Kỳ."
Mặt dây chuyền điên cuồng nóng lên: "Dư Tương, nhiệm vụ của cô! Nhiệm vụ!"
Vẻ mặt Dư Tương lạnh lùng, trong lòng đáp một tiếng, thuận tiện quan sát phản ứng của mẹ Kỳ.
Mẹ Kỳ lãnh đạm, không được tự nhiên cười cười.
Dư Tương thầm nhíu mày, nghĩ đến một nguyên nhân không xác định, nhất thời không nói được đó là gì, sau đó bình tĩnh tiếp nhận, dù sao mẹ ruột của người ta chắc chắn luôn hướng về con trai.
"Nghe nói anh Kỳ Thao sắp đến phương Nam, chúc anh thuận buồm xuôi gió."
Kỳ Thao mỉm cười: "Cảm ơn em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Quyển Quyển không quen những người này, vất vả lắm nó mới được ra ngoài chơi, kéo dây muốn đi về phía trước, Dư Tương vừa vặn mượn chuyện này rời đi, không chút lưu luyến đi thẳng về phía trước.
Mẹ Kỳ ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bà còn tưởng rằng...
Kỳ Thao hiểu rõ tâm tư của mẹ mình, cười tự giễu, mẹ anh luôn coi trọng anh hơn bất kỳ thứ gì, đối xử với anh luôn tốt hơn bất kỳ ai, nhưng trong lòng người khác thì không phải vậy, còn cha... Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dìu mẹ Kỳ rời khỏi.
Bên này, Dư Tương cùng Quyển Quyển tiếp tục đi dạo, Trường Phong trong mặt dây chuyền nghiêm túc chất vấn: "Dư Tương, cô như vậy là đã thực hiện nhiệm vụ rồi sao?"
"Nếu không thì sao? Nhìn Kỳ Thao không có biểu hiện gì bất thường hết, chỉ là tôi cũng không rõ tại sao anh ta còn chưa đi, quay lại hỏi thăm bác hàng xóm một chút vậy."
Chuyện thật ra rất đơn giản, sắc mặt mẹ Kỳ tái nhợt, cả người gầy đi một vòng, nghe thím Lưu dưới lầu nói là bị bệnh, lúc trước mẹ Kỳ còn định khi chuyển đi sẽ cho thím Lưu những đồ dùng nội thất không cần thiết, thím Lưu vốn định rủ bà cùng đi khám, cũng hỏi có phải mẹ Kỳ đã đưa cho cô một vài món rồi hay không.
Lúc đó Dư Tương không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, mẹ Kỳ lúc trước nhiệt tình chu đáo với cô như vậy thì ra là biết tâm tư của Kỳ Thao nên mới thay đổi thái độ.
Trường Phong vẫn tiếp tục lải nhải: "Cô hãy thăm dò kỹ lý do tại sao Kỳ Thao lại không đi, tôi thấy ánh mắt vừa rồi của anh ta có chỗ nào đó không đúng."
"Biết rồi."
Quyển Quyển vẫn đang đi về phía trước giống như phát hiện ra cái gì đó, dừng bước sủa gâu gâu hai tiếng với không khí bên cạnh Dư Tương.
Dư Tương bị nó sủa nhất thời sửng sốt.
Trường Phong trong mặt dây chuyền dường như đang cười trên sự đau khổ của người khác: "Sao nó lại sủa cô vậy kìa?"
Dư Tương nhướn mày: "Cậu có chắc không phải nó đang sủa mình sao? Nghe nói loài chó có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn, hiện tại giữa trưa dương khí tràn trề, chắc không phải nhìn thấy cậu đâu nhỉ."
Trường Phong cảm thấy giống như đang bị sỉ nhục, dứt khoát nói: "Không thể nào! Nó chỉ là một sinh vật bình thường, căn bản không thể thấy được tôi!"
"Vậy cũng chưa chắc, nó được Ninh Miễn nuôi dạy, là chó cưng của anh ấy, nhất định sẽ không giống những con ch.ó bình thường khác!"
Quyển Quyển tựa hồ nghe ra nữ chủ nhân đang khen ngợi khí thế anh dũng bất phàm của mình, vui vẻ gâu gâu hai tiếng rồi đi về phía trước, Dư Tương nắm chặt dây đuổi theo, cúi đầu nhìn mặt dây chuyền không còn phản ứng, hoảng hốt khi thấy có gì đó tỏa ra giống như là hắc khí phẫn nộ.
Có lẽ Trường Phong đã phát cáu nên mãi sau cũng không lên tiếng, Dư Tương có lại sự yên tĩnh.
Cùng Quyển Quyển đi dạo một vòng, Dư Tương liền mua hai cây kem, một cây cho cô, một cây cho nó, chỉ là cô không dám cho nó ăn quá nhiều, lúc cô sắp ăn xong, phần của Quyển Quyển chỉ còn có một nửa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 498
Chương 498