Cả người Dư Lộ run lên, đây cũng là lý do mà cô ta phải được ở bên cạnh Tiên Quân. Như cô ta đã suy đoán, Ninh Miễn không thích Dư Tương trêu đùa mình, Tiên Quân cũng không thích có người nhúng tay vào giữa, làm phiền cuộc đời này của anh.
Huống chi nếu đây là Tiên Quân, anh sẽ không nói tới việc g.i.ế.c người, bọn họ chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.
“Cô có thể trở về mà xác nhận, dù cô không g.i.ế.c anh ta, bản tôn cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta. Đây là lúc anh ta yếu nhất, lại nói, lúc trước là do cô đưa ra đề nghị, nhúng tay vào chuyện anh ta hạ phàm, anh ta không g.i.ế.c được bản tôn.”
Dư Lộ rất quen thuộc với giọng điệu này, từ trước đến nay Ma Tôn rất hay nói những câu châm chọc mỉa mai như vậy. Hơn nữa, tìm Hứa Chấn Uyên để xác nhận lại cũng không sao, nếu anh ta thật sự muốn bỏ rơi cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không đồng ý, may mà bây giờ bọn họ vẫn chưa ly hôn, nếu không tất cả đều đã muộn.
Không được, cô ta phải trở về tìm Hứa Chấn Uyên hỏi rõ ràng lại.
“Vậy anh và Dư Tương…”
Ninh Miễn lạnh lùng nói: “Chuyện của bản tôn, cô đừng hỏi tới.”
Nhưng nhìn dáng vẻ không mấy vui vẻ của anh lúc này, chỉ cần Dư Tương mệt mỏi là Dư Lộ vui lắm rồi, không cần hỏi nhiều nữa, cô ta chỉ muốn lập tức trở về tìm Hứa Chấn Uyên hỏi chuyện là như thế nào.
Ninh Miễn không muốn ở đây lâu thêm nữa, nhanh chóng rời đi, lúc đi tới ngã rẽ thì nhìn thấy Dư Tương đang vừa ăn kem vừa nói chuyện với ai đó, là một người đàn ông trẻ tuổi, lúc cười lên trông giống… cún nhỏ.
Anh đi qua, nghe thấy Dư Tương đang chỉ đường cho người ta.
Người đàn ông trẻ tuổi nói lời cảm ơn rồi vui vẻ rời đi.
“Ôi, cậu ta cũng là sinh viên đại học Yến Thành, sợ bị trễ xe lửa nên đến trước mấy ngày, cũng học công nghệ thông tin đấy.”
Ninh Miễn đen mặt, nói nhỏ: “May là anh đã tìm lãnh đạo của trường em để xác nhận việc em sẽ xuất ngoại vào năm sau đấy, nếu không anh mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ ngủ không yên. Không phải là anh không tin em, chỉ là anh cảm thấy những người này, ừm, nhìn em không chớp mắt.”
Anh còn nhớ rõ cuộc chiến tranh lạnh về vấn đề sau khi anh xuất ngoại thì Dư Tương sẽ ở đâu mấy ngày trước, hơn nữa qua mấy ngày gần đây, anh đã hiểu rõ chiến tranh lạnh không phải là đối thủ của cô, cần gì phải làm nhau cảm thấy không vui vì mấy chuyện không có thật.
DTV
Dư Tương hừ một tiếng, đưa nửa cây kem cho anh ăn giải nhiệt: “Tư tưởng giác ngộ có tiến bộ.”
Ninh Miễn đã tập mãi thành quen, ăn hai ba miếng kem, đắc ý nói: “Chắc chắn rồi.”
“Thế nào, sắc đẹp có dụ được người ta không?”
“Chắc là có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]
Ninh Miễn không muốn thừa nhận mình đã dùng sắc đẹp, đối với Dư Lộ, thứ hấp dẫn nhất đối với cô ta mãi mãi là quyền lực và địa vị tối cao.
Hai người đi bộ về nhà, trên đường gặp phải Kỳ Thao, hai bên chỉ đi lướt qua.
Không ai nhìn ai.
Đến khi đã tới Đơn Nguyên Lâu, lại nhìn thấy mẹ Kỳ đang vội vội vàng vàng đi ra ngoài, dường như là đang rất sốt ruột, vừa đi vừa nhìn khắp nơi, đi vòng qua hai người Dư Tương, hỏi một người hàng xóm khác: “Có nhìn thấy Kỳ Thao đi hướng nào không?”
Người nọ chỉ cho bà ấy.
Mẹ Kỳ vội vàng đi theo phía sau, Dư Tương không khỏi nghĩ nhiều: “Gần đây đang thịnh hành việc theo dõi à?”
Ninh Miễn nhún nhún vai, không nói gì.
Về đến nhà mở cửa ra, đập vào mặt là cảnh tượng Quyển Quyển vẫy đuôi lao tới, cũng không biết ở nhà đã buồn chán thành dạng gì rồi.
“Bé cưng, Tròn Tròn có chơi với mày không?”
Rùa nhỏ ‘Tròn Tròn" nghe thấy lời này chỉ hận không thể chui thẳng vào gầm sô pha.
Quyển Quyển giả vờ không hiểu Tròn Tròn là ai, nó nghịch ngợm cọ qua cọ lại giữa hai người. Rùa nhỏ không nhìn thấy, trốn ở góc phòng l.i.ế.m miệng vết thương một mình, sẵn tiện nghe xem hai người họ nói gì.
“Anh có chắc là anh nói như vậy sẽ không có nguy hiểm không?”
Sai khiến người khác đi g.i.ế.c người không phải là việc có đạo đức, hơn nữa, nếu Dư Lộ bám lấy Hứa Chấn Uyên lần nữa, cô ta sẽ không gây tai họa cho người khác. Dư Tương không có tâm trạng bàn về vấn đề đạo đức với Dư Lộ, cô chỉ lo Ninh Miễn bị liên lụy.
Ninh Miễn hưởng thụ sự quan tâm của cô, chậm rãi chải lông cho Quyển Quyển, nói bằng giọng rất thiếu đánh: “Không đâu, anh biết mà, cứ từ từ chờ xem, đừng sợ.”
Dư Tương thầm cảm thấy chuyện này có thể có liên quan tới kiếp số của Hứa Chấn Uyên.
Rùa nhỏ nghe họ nói chuyện, thầm xem thường trong lòng, cái cô Dư Tương xấu xa này làm gì mà biết sợ? May mắn cứ như là con gái ruột của Thiên Đạo vậy!
Đùng đùng…
Vừa mới nghĩ xong, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm không ngừng, sau đó là cơn mưa to tầm tã.
Rùa nhỏ vội vàng rụt đầu vào, không thể chọc, không thể chọc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 541
Chương 541