DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 579

Bên kia, Lâm Bảo Chi đạp xe ra khỏi khu chung cư, đang chuẩn bị chạy lên đường lớn để về nhà thì nhìn thấy Dư Kiến Kỳ đang đẩy xe đạp cách đó không xa, trên tay lái có treo hai con gà sống.

"Sao ông lại tới đây?"

Mấy năm nay Dư Tương và Dư Kiến Kỳ luôn xoay quanh trạng thái không để ý đến đối phương. Ngày Dư Tương sinh em bé ông cũng chỉ tới bệnh viện một chuyến mà thôi. Hôm nay lúc Lâm Bảo Chi đi qua đây thì Dư Kiến Kỳ đang ở nhà dỗ cháu gái. Bà không để ý, cũng sẽ không hỏi ông mấy lời như có đi cùng không.

Dư Kiến Kỳ xấu hổ chỉ chỉ hai con gà: "Tôi thấy mãi mà bà chưa về nên tới đây xem sao, tiện thể đưa qua đó chút đồ ăn."

Lâm Bảo Chi nhíu mày: "Đưa về đi, nhà bọn nhỏ có đồ ăn rồi."

Ngoài ban công nhà Dư Tương có nuôi cả gà và bồ câu nên không thiếu hai con gà này. Huống chi nếu để Dư Tương nhìn thấy dáng vẻ không nỡ cứ như bị ai thiếu tiền kia thì sẽ tức giận cho mà xem. Bên nhà chồng xảy ra chuyện người bên đó cũng không nói với cô, tránh để cô nghĩ nhiều mà lo. Bà càng không thể để Dư Kiến Kỳ chạy qua đó khiến cô thêm phiền được.

Dư Kiến Kỳ rất xấu hổ, chỉ có thể chạy theo Lâm Bảo Chi cùng lái xe về.

DTV

Về đến nhà, cháu gái nhỏ nhìn thấy gà béo tròn thì cực kỳ vui vẻ, còn vỗ tay muốn chạm vào: "Ông nội, ăn thịt thịt!"

Lâm Bảo Chi ôm cô bé lên hôn hôn: "Được. Ngày mai cho Cẩm Cẩm nhà chúng ta ăn đùi gà bự nhé? Được không nào?"

Cô bé cười híp mắt, nom rất sung sướng.

Cháu gái giống cô, trông Cẩm Cẩm hao hao giống Dư Tương, nhất là ở đôi mắt. Dư Kiến Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt cháu gái nhỏ trong chốc lát rồi cuối cùng lại nặng nề thở dài.

...

Trước khi đi ngủ, Dư Tương lại ăn thêm một bữa nữa. Cô húp thêm chút canh xương sườn và ăn hai miếng A Giao như đồ ăn vặt.

"Ninh Miễn, gần đây trong nhà không có chuyện gì đấy chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

Đêm dài yên tĩnh, Dư Tương nghĩ rằng đã có chuyện gì đó không ổn lắm xảy ra. Sau khi cô mang thai, bà Ninh cực kỳ vui vẻ. Đến mùa đông, bà phải nhập viện một lần. Lúc đó bác sĩ bảo rằng mọi chuyện vẫn ổn nhưng cần được chăm sóc cẩn thận. Sau đó bà cụ dưỡng bệnh một thời gian, đến lễ mừng năm mới lại kéo tay Dư Tương không buông, dáng vẻ muốn chờ đợi cháu trai chào đời. Lúc đó tinh thần của bà cũng không tệ lắm, Dư Tương còn an ủi bà nhất định sẽ không có chuyện gì.

Khi mang thai đến những tháng cuối cùng và sau khi sinh, Dư Tương không còn hỏi đến chuyện này nữa vì tất cả lực chú ý của cô đều đặt lên việc đảm bảo an toàn cho bản thân cùng con trai rồi. Bây giờ nghĩ lại, cô mới cảm thấy hơi bất an.

Bà Ninh rất dễ bị bệnh vào mùa xuân. Hôm nay lúc đề cập đến bà, mẹ chồng luôn cố gắng nói với giọng điệu thoải mái, hình như là sợ cô lo nghĩ nhiều.

Ninh Miễn nhíu mày, nắm lấy tay cô rồi cố gắng nói một cách uyển chuyển: "Mẹ sợ em lo quá nên không nói cho em biết thôi. Bệnh của bà nội có thay đổi nên hai ngày nay đang quan sát trong bệnh viện. Em đừng lo, cha mẹ và nhà bác cả cũng đang ở bên đó chăm sóc bà."

"Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?"

"Hôm thứ hai bà té xỉu."

Dư Tương cầm ngược lại tay anh rồi nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn anh thì sao?"

Sau khi sinh con xong, Ninh Miễn vẫn luôn chăm sóc cho hai người rất chu đáo. Con trai đã có nhiều người chăm rồi nên Ninh Miễn lo cho cô. Vì nhóc con kia mà hai người bọn họ bị người bên cạnh làm lơ luôn. Dư Tương thì còn đỡ chứ Ninh Miễn thì bị bơ toàn tập. Hơn nữa trong tuần này, Dư Tương rất hay mơ màng tỉnh dậy lúc giữa đêm. Ninh Miễn luôn tỉnh sớm hơn cô một chút nên cô cứ nghĩ anh ngủ nông để lỡ con dậy. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, chắc là cả hai người đều lo lắng nên ngủ không ngon.

Hốc mắt Ninh Miễn nóng lên, đan chặt mười ngón tay với cô: "Anh không sao."

Trong lòng Dư Tương bỗng trĩu xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, không ai nói năng gì.

Cuối cùng, Ninh Miễn lên tiếng: "Bệnh của bà nội còn chưa ổn định nên ý của người trong nhà là tạm thời gác chuyện mở tiệc mừng đầy tháng lại đã. Mẹ cũng biết nhưng bọn họ sợ em không vui nên mới tạm thời chưa nói cho em. Anh sợ em buồn nên cũng không nói."

"Em có cần mấy cái đó đâu. Tiệc mừng đầy tháng cũng là làm cho người lớn chứ Mặc Mặc mới lớn chừng đó thì biết gì chứ."

Anh xoa xoa đầu cô: "Em đừng nghĩ nhiều, sẽ không tốt cho cơ thể, nhé?"

"Được, chỉ là nếu anh có việc gì thì phải nói với em nhé. Em sẽ cho anh mượn vai để dựa vào."

"Được."

Đọc truyện chữ Full