DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 580



Mọi chuyện tạm thời như vậy đã. Một tuần sau đó, Ninh Miễn thường xuyên chạy qua chạy lại giữa khu chung cư và bệnh viện. Bệnh tình của bà Ninh càng ngày càng nghiêm trọng, tình huống cực kỳ không tốt. Dư Tương và Ninh Nghi còn chưa ra tháng nên mặc dù cô rất muốn tới bệnh viện thăm bà nhưng Ninh Miễn lại không cho cô ra khỏi cửa.

"Hai ngày nay nhiệt độ hạ rồi, gió rất lớn. Em khoan hãy đi ra ngoài, chờ bà nội tỉnh lại đã rồi nói sau."

"Vậy anh tới bệnh viện ở bên bà nhiều hơn chút nhé. Ở nhà em có dì Hạnh là được rồi."

Ninh Miễn im lặng đồng ý.

Bà ngày sau, Ninh Miễn đi từ bệnh viện về. Hôm nay cũng là ngày đầy tháng. Lúc anh quay về, đôi mắt đã đỏ ửng: "Bà nội tỉnh rồi, chúng ta qua đó nhé?"

"Vâng."

Trời ngoài kia cực kỳ lặng. Ninh Miễn quấn kín bưng Dư Tương từ đầu đến chân. Ninh Nghi còn ở trong tã lót, đầu được bọc một lớp khăn lông ngắn, chỉ để lộ một khe hở thông khí. Cả nhà vội vàng tới bệnh viện.

Hầu hết người nhà họ Ninh đều đang ở đây. Phó Trân Trân đang chơi với Kỳ Kỳ ngoài hành lang. Cô bé nhận ra người được ôm trong lòng Ninh Miễn là em trai nên nhón chân lên muốn nhìn. Ninh Miễn bèn ngồi xổm xuống vạch khăn lông ra cho cô bé xem.

Ninh Nghi đảo đảo đôi mắt như trái nho đen, nhìn Kỳ Kỳ rồi giật giật miệng, trông cực kỳ yên tĩnh và ngoan ngoãn.

"Chú ơi, em trai ngoan quá."

"Kỳ Kỳ cũng rất ngoan."

Cửa phòng bệnh mở ra, Ninh Bồi Triều gọi bọn họ đi vào. Bà Ninh đang ngồi dựa vào gối nói chuyện với mọi người, khi thấy một nhà ba người bọn họ thì mắt sáng lên.

DTV

Trong giọng nói của bà để lộ sự suy yếu nhưng vẫn cười hiền lành dễ gần: "Tiểu Miễn và Mặc Mặc đến rồi hả?"

"Bà nội."

"Tương Tương cũng đến hả? Xem đôi mắt của bà này. Cơ thể cháu thế nào rồi?"

"Bà nội, cháu rất khỏe ạ."

Bà Ninh gật đầu, ánh mắt lại dính chặt vào tã lót. Dư Tương bèn đẩy đẩy Ninh Miễn để anh bế con trai lên, đặt Ninh Nghi vào lòng bà nội.

"Ăn nhanh chóng lớn ghê, các cháu đã cân xem thằng bé nặng mấy cân chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - .]

"Ba cân rưỡi ạ."

Bà nội cười tươi đến nỗi mắt híp thành một khe hở: "Thằng bé nặng ghê chưa, thật khỏe mạnh."

Mọi người cùng xúm vào khen Ninh Nghi khỏe mạnh. Rất nhanh sau đó bà Ninh lại trả cậu nhóc lại cho Ninh Miễn, sợ mình lây bệnh cho chắt trai. Dù sao nhóc cũng chỉ mới là em bé vừa đầy tháng.

"Tương Tương, sau này cháu phải chăm sóc cả hai cha con bọn nó nhé."

Dư Tương cười cười: "Bà nội yên tâm, cháu sẽ làm vậy."

Chu Cầm Vận cũng nói giỡn: "Mẹ, chắc chắn bọn nó sẽ nuôi cho Mặc Mặc trắng trẻo mập mạp. Chờ thằng bé biết đi rồi, mẹ cứ chờ chạy theo sau m.ô.n.g thằng bé mà thu dọn mấy đống lộn xộn đi."

Trong mắt bà Ninh lập tức tràn ngập vẻ khát khao và thỏa mãn: "Chắc chắn là mẹ sẽ không đuổi kịp thằng bé. Mà không đuổi kịp cũng được, thằng bé có thể chạy có thể nhảy, không giống Tiểu Miễn trước đây chỉ thích đọc sách nên luôn ngồi yên không nhúc nhích trong nhà."

Mọi người nói theo bà về mấy chuyện cũ vui vẻ.

Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ thì bà Ninh mệt, Ninh Nghi cũng sắp đến giờ thay tã ăn cơm rồi nên Ninh Miễn đưa cả hai về nhà.

Trước khi đi, Dư Tương nhìn theo dáng vẻ bà cụ rồi khẽ thở dài một hơi.

- --

Hai ngày sau, bà Ninh qua đời trong bệnh viện. Dư Tương vẫn chưa có mặt. Cô đang bế Ninh Nghi ở nhà. Cậu nhóc kia mở to đôi mắt ra nhìn cô. Không biết là do ánh mắt trời chói mắt quá hay do đã được ăn uống no đủ nên thoải mái mà nhóc lại cười rộ lên một cái rồi lại ngủ.

Lúc Ninh Miễn về nhà, vẻ mặt anh trông hơi khác thường. Anh nói với giọng điệu trầm thấp dịu dàng: "Bà nội mất rồi, mấy ngày tiếp theo trong nhà sẽ rất bận nên ban ngày anh nhờ dì Hạnh qua đây chăm sóc em nhé?"

"Vâng."

Dư Tương nắm lấy tay anh.

Ninh Miễn chậm rãi nằm xuống, gối lên đùi cô rồi nhắm mắt lại nhưng không ngủ.

Ban đêm yên tĩnh, họ cũng không nói gì, bởi vì lúc này mọi lời nói đều không thể xóa tan được sự ngỡ ngàng trong tim.

Chuyện tang lễ sắp tới nhưng vì Ninh Nghi còn nhỏ, Dư Tương cũng vừa mới ra tháng nên Chu Cầm Vận không muốn để hai người vất vả. Sau khi bàn bạc xong xuôi, bà chỉ bảo Dư Tương xuất hiện vào ngày đưa tang cuối cùng, còn con trai thì giao cho dì Hạnh trông nửa ngày.

Trong trí nhớ của cô, chuyện đưa người đi chôn cất là chuyện đã quá xa vời. Dư Tương nhìn theo quan tài từ từ hạ xuống, bị đất lấp kín, xung quanh vang lên từng tiếng khóc nức nở. Lúc cô lấy lại tinh thần thì mọi người đang cúi đầu với bia mộ. Cơn gió lạnh thổi qua mặt cô mang lại cảm giác lạnh như băng. Bấy giờ cô mới nhận ra mình đã khóc.

Trong giây lát, Dư Tương nhớ tới dáng vẻ của bà Ninh trong lần đầu tiên hai người gặp nhau. Ngày hôm đó, ánh mặt trời rất đẹp.

Đọc truyện chữ Full