Đừng Luôn Nhớ Thương Em
Thể Loại: Ngôn Tình
Views: 117
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 62: Phiên ngoại 2: Người không trở lại (Hạ) (Hoàn toàn văn)
- Chương 61: Phiên ngoại 2: Người không trở lại (Thượng)
- Chương 60: Phiên ngoại
- Chương 59: Hoàn chính văn
- Chương 58
- Chương 1: Chương 1:
- Chương 2: Chương 2:
- Chương 3: Chương 3:
- Chương 4: Chương 4:
- Chương 5: Chương 5:
- Chương 6: Chương 6:
- Chương 7: Chương 7:
- Chương 8: Chương 8:
- Chương 9: Chương 9:
- Chương 10: Chương 10:
- Chương 11: Chương 11:
- Chương 12: Chương 12:
- Chương 13: Chương 13:
- Chương 14: Chương 14:
- Chương 15: Chương 15:
- Chương 16: Chương 16:
- Chương 17: Chương 17:
- Chương 18: Chương 18:
- Chương 19: Chương 19:
- Chương 20: Chương 20:
Tác giả: Nam Thư Bách Thành
Chuyển ngữ: [L.A]_Tokiya
Tag: HE, Yêu thầm, Thanh xuân vườn trường, Song xử, 1Vs1, Hiện đại, Ngọt, Nữ truy, Sạch, Cưng chiều, Thâm tình
Văn án:
Toàn trường đều biết, người đẹp kiêu kỳ Thẩm Trĩ Tử đang theo đuổi cậu học sinh mới chuyển trường Cận Dư Sinh.
Cậu bạn kia lạnh lùng ít nói, quanh năm mặt than, mặc cho cô nói gì, cậu ta đều trả lời: “Không được. Không hay. Làm bài tập.”
Tất cả mọi người đều nghĩ, hai người này chắc chắn sẽ không có kết quả.
Cho đến trước ngày hội thể thao, Thẩm Trĩ Tử ngồi trong phòng học dạy người ta viết thư pháp bằng bút lông, đầu kề đầu, tay cầm tay, khoảng cách gần như dán lại với nhau.
Cận Dư Sinh một tay đút vào túi, làm như không có việc gì mà chen vào giữa hai người, thò tay vào hộc bàn của cô, lục sách vở lung tung cả lên.
Nửa ngày sau, cậu ta đứng thẳng dậy trong ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, mặt không cảm xúc hỏi --
“Cậu để chìa khóa nhà đâu rồi?”
Trước khi bên nhau, mỗi ngày Thẩm Trĩ Tử đều núp sau dãy bàn học, nhỏ giọng lầm bầm: “A, muốn cưỡng hôn cậu ấy quá đi... nhưng cậu ấy cao quá mình với không tới TAT.”
Sau khi bên nhau, trong vòng một tuần, Thẩm Trĩ Tử bị chặn sau cánh cửa phòng học bốn lần rồi.
Thiếu niên thân hình cao lớn, cái bóng từng chút một nuốt lấy cô, hơi thở lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn, cười như không cười --
“Nào, tôi đã cúi xuống rồi, em cưỡng hôn tôi đi.”
Thẩm Trĩ Tử vẫn luôn không biết, Cận Dư Sinh thích cô nhiều đến nhường nào.
Cũng như cô không biết, cậu từng ở nơi cô không nhìn thấy, nhớ thương cô...
Rất nhiều... rất nhiều năm.