Liệu Nguyên
Thể Loại: Đam Mỹ
Views: 190
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 75: “Năm mới, Hiểu Đông phải bình an. Còn phải ở bên anh.”
- Chương 74: “Bác sĩ Thang, bạn trai tôi.”
- Chương 73: “Nếu có thể bước vào giai đoạn thí nghiệm, Đào Hoài Nam nằm trong danh sách tình nguyện viên của hắn.”
- Chương 72: “Bản thân hai từ “người yêu” này mang theo sự lãng mạn rập khuôn, vừa tự tin lại vừa phóng khoáng.”
- Chương 71: “Đúng vậy, người tốt trọn đời bình an.”
- Chương 61: “Anh bảo em xoay người.”
- Chương 62: “”Bây giờ ngay cả một góc nhỏ anh cũng không vào nổi, tất cả trong này đều là tôi.”
- Chương 63: “Thực ra em muốn biết, liệu thời gian có thể mang tất cả đi thật không.”
- Chương 64: “Bản thân mình sống đã đủ chật vật rồi, còn luôn muốn làm Bồ Tát.”
- Chương 65: “Cứ nhìn chòng chọc chòng chọc, thế rồi đôi mắt cũng hoen đỏ.”
- Chương 66: “Tóc em đâu?”
- Chương 67: “Dựa vào đâu cơ chứ?”
- Chương 68: “Ưu điểm duy nhất của nó có lẽ là cho bạn thời gian, để bạn từ từ học và dần thích ứng làm một người mù.”
- Chương 69: “Anh như một đứa trẻ dè dặt từng li từng tí một.”
- Chương 70: “Em cần phải nghĩ rằng―― em chính là của anh.”
- Chương 71: “Đúng vậy, người tốt trọn đời bình an.”
- Chương 72: “Bản thân hai từ “người yêu” này mang theo sự lãng mạn rập khuôn, vừa tự tin lại vừa phóng khoáng.”
- Chương 73: “Nếu có thể bước vào giai đoạn thí nghiệm, Đào Hoài Nam nằm trong danh sách tình nguyện viên của hắn.”
- Chương 74: “Bác sĩ Thang, bạn trai tôi.”
- Chương 75: “Năm mới, Hiểu Đông phải bình an. Còn phải ở bên anh.”
Thể loại: đam mỹ, cường cường, hiện đại, tình hữu độc chung, đổi thụ…
Chuyển ngữ: Muối
(Văn án cập nhật 11/01/2020)
Thang Sách Ngôn là bác sĩ của em trai Đào Hiểu Đông.
Cậu bé bị mù, và vị bác sĩ ôn hoà, điềm tĩnh này chính là người cậu thích nhất, rất chu đáo và kiên nhẫn lắng nghe cậu.
Vì em trai mình yêu thích bác sĩ này, cho nên Đào Hiểu Đông cũng cực kì có thiện cảm với anh.
Những thứ dễ dàng có được lại không biết trân trọng.
Đường Ninh được Thang Sách Ngôn nuông chiều bao nhiêu năm, không biết đây chính là “của lạ” được bao nhiêu người để ý tới. Đá xong lại muốn quay đầu, muốn nhặt lại.
Nhưng chậm mất rồi, Đào Hiểu Đông đã ra tay rồi.
Đào Hiểu Đông nhìn Đường Ninh, cười bảo với anh: “Bác sĩ Đường à, mặc kệ trước kia là của ai, thì giờ cũng là người của tôi rồi. Phàm là thứ trong tay tôi, chỉ cần tôi không buông tay, cả đời này anh không mang đi nổi đâu.”
Nhà cũ bén lửa, bập bùng đốt cháy.
Đổi thụ.
(Liệu nguyên: Lửa thiêu đồng nội. Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy đồng quê. Ám chỉ thế lực mạnh mẽ, không thể ngăn cản.)