Tôi có một “đại gia”, thỉnh thoảng tôi sẽ làm nũng để anh ấy lái Porsche đến trường đón tôi, nhưng tôi không dám nghĩ cũng không dám hỏi xem anh ấy đã có gia đình hay chưa....
Năm ta mười tuổi, mẫu thân sinh ra đệ đệ. Nãi nãi bán ta cho người môi giới với giá mười lượng bạc. Ta bị đưa đến trước mặt một vị ca ca ốm yếu lạnh lùng, hắn rất tức giận sau khi nhìn thấy ta.
Ta co rúm lại, cúi đầu xuống, hắn nhìn ta thở dài nói: “Thôi, tạm thời giữ lại trong phủ đi.”
Sau đó, mẫu thân và phụ thân đến tìm ta, hắn lạnh mặt đứng chắn trước người ta: “Minh vương phủ chỉ có một Minh An quận chúa, còn về thiên kim của hai vị, bản vương không biết.”...
Thể loại: Hài, cổ trang, đam mỹ Edit: Tử Linh Tình trạng bản gốc: Hoàn (7 chương)
Trầm Hành là nhị trang chủ của Trầm gia trang, tuy nhiên trong lúc bị đày đi chăn ngựa thì lại gặp được một hái hoa tặc từ trên trời rơi xuống. Một hái hoa tặc rất chuyên nghiệp, rất nghiêm túc, rất đẹp.
Trong thời gian bảy ngày, y cần phải dùng đến thủ đoạn gì để đối phó với hắn đây?
“Làm không được cũng không quan hệ, thiến hắn luôn đi.” —— Trầm Phiên
“Quốc sắc thiên hương……!” —— Âu Dương Thất
“Tha ra ngoài băm cho chó ăn!” —— Trầm Bình
————**____**————
Một câu chuyện ngắn như một cuốn nhất kí bảy trang ghi lại quá trình từ khi gặp mặt đến lúc nảy sinh tư tưởng bỏ nhà theo giai của bạn nhị thiếu gia Trầm Hành ^^...
Vào năm tôi yêu Sầm Sơ nhất, anh ta lại thích cô gái khuyết tật được tôi tài trợ.
Tôi đọc được cuộc nói chuyện giữa anh ta và bạn bè.
[Cuộc đời Ôn Lê quá thuận lợi.]
[Cô ấy hoàn hảo như một hình nộm vậy.]
[Tao cảm thấy càng ngày càng chẳng thú vị gì nữa.]
Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi bỗng rầm rầm sụp đổ.
Tôi chặn hết mọi cách thức liên lạc của anh ta rồi ra nước ngoài.
Năm năm sau tôi về nước, giới truyền thông phỏng vấn tôi, hỏi: “Nghe nói người thừa kế của nhà họ Sầm là anh Sầm Sơ sắp đính hôn. Cô có biết tin tức này không?”
Tôi lắc đầu.
“Hình như tôi có biết một người như vậy, nhưng không thân lắm. Chúc anh ta tân hôn vui vẻ nhé.”
Đêm đó, Sầm Sơ nhìn thấy tin tức này liền vội vã ngồi chuyến bay đêm từ Luân Đôn trở về Thượng Hải....
Nếu như khuynh tẫn thiên hạ là kinh điển của đạo văn, Huynh trưởng biến thái là kinh điển của huynh đệ văn, Nam sinh trung học là kinh điển cúc Việt thì Phú Giang lại chính là kinh điển trong kinh điển.
"Sau này không cho phép giấu diếm cảm xúc khi ở cạnh anh. Em hãy giống như trong ngục lúc trước, dùng nắm đấm đánh anh như vậy anh sẽ cảm thấy yên tâm hơn"
"Anh học những lời buồn nôn đấy ở đâu ra vậy? Muốn tôi giống lúc đó? Anh thích bị ngược à?"
Mars hừ một tiếng, không rõ cảm xúc giận hay không giận, cúi xuống chiếm lấy đôi môi Nghiêm Phong mà ngấu nghiến.
Lúc này Mars hôn Nghiêm Phong lúc này không mang sự dịu dàng như những lúc dỗ dành càng không xuất phát từ tình dục mà là sự tranh đấu gay gắt không khoan nhượng.
Có lẽ đây chính là cách hai người chung sống với nhau tự nhiên nhất.
Cảm giác khi phải lòng anh sao từa tựa làn gió. Hết phơi phới nhẹ nhàng, rồi lại gào thét khôn nguôi; lúc ngỡ đâu xuân sang đem hơi ấm về, khi lại tưởng giá lạnh lúc đêm đến. Và chỉ cần gặp được anh, tất thảy tình cảm bỗng hóa thành chữ “thương”.
Lâm Triêu Lộ, rất vui khi gặp lại anh.
Tư Khanh, Tư Khanh trong “nhớ người mà không được gặp người”. Anh à, anh còn nhớ em chăng?
Chuyển ngữ: diuisca Chỉnh sửa: andrea Thể loại: Thâm tình công x dịu dàng thụ, mất trí nhớ, bánh ngọt, đoản văn Sau khi bị tai nạn xe, Lục Bắc Nghiêu được chẩn đoán là tổn thương não. Chính vì vậy dường như trí nhớ của hắn xảy ra vấn đề.
Vừa tỉnh dậy, hắn bật thốt ra câu hỏi: "Thích Kha về chưa?"
Trong trí nhớ của hắn, Thích Kha là người yêu của hắn. Bọn họ bên cạnh nhau từ thời cấpp ba. Thích Kha ra nước ngoài du học, nói rằng sắp tới sẽ trở về...
Bạn trai đường đường chính chính của Lục Bắc Nghiêu, người canh giữ bên giường bệnh của hắn, đau đớn chờ đợi hắn tỉnh lại, khóc đến thắt ruột thắt gan suốt ba ngày - Thích Tích - giờ đây vẻ mặt đầy sự bất ngờ và sững sờ...
Trước khi lên kiệu hoa, phụ thân ta kéo tay của ta rồi dặn: “Tiểu Chu à, nhất định phải khiến cho nhà hắn long trời lở đất, gà bay chó chạy nhé, lấy ra dáng điệu phản nghịch vào thời kỳ dậy thì của con ấy!”
Ta đỡ trán: "Phụ thân, người đừng ôm kỳ vọng quá lớn với con.”
Ông ấy lôi kéo tay của ta không chịu buông, lớn tiếng cổ vũ ta: “Ta tin con có thể mà! Lúc trước con còn có thể làm cho ta không thăng quan được, kiếm tiền cũng không, sao lại không thể làm cho Cố gia của hắn gia đình không yên chứ?”
Lại lôi chuyện cũ ra.
“Đã nói là mực trên tấu chương của người không phải do con nhỏ lên mà!”
Ta nhanh chóng lên kiệu hoa, giữ rèm cửa thật chặt, luôn miệng dặn kiệu phu chạy mau....
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, bình đạm, 1 vs 1, nữ vương thụ Edit: ổ mèo
Tôi gặp Kiệt ở Silver lần đầu tiên vào lúc nửa đêm.
Điều đó cũng nằm ngoài dự tính của tôi.
Hôm ấy, sau khi kết thúc mười lăm tiếng giải phẫu ngoại khoa dài đằng đẵng, đáng lẽ tôi nên về nhà ngã lăn ra ngủ mới đúng. Tôi bị quỷ mặt người mắng đến nhũn chân, ngón tay cũng sắp đông lạnh không co duỗi nổi. Thật sự, tôi nên lập tức về nhà vùi đầu ngủ mới đúng.
Hôm ấy là lần đầu tiên tôi chính thức thực tập một ca mổ, còn được phân công nhiệm vụ nâng trái tim. Tôi đứng bên cạnh ông bác sĩ có biệt danh là quỷ mặt người, cầm trái tim được cấy ghép lên để ông ta khâu mạch máu. Quỷ mặt người là một người đàn ông lùn tịt lại gầy đét, tôi ước chừng phải cao hơn ông ta hai mươi mấy centimet, thế nên bàn giải phẫu thấp lè tè, giúp ông ta nâng trái tim, từ đầu đến cuối tôi phải khom người thật thấp.
Quỷ mặt người khâu rất cẩn thận, cẩn thận đến mức quá khắt khe. Tôi cầm trái tim được đông lạnh, mười ngón tay buốt đến tê cứng. Tới nỗi sau đó tôi không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi, tại sao ông ta lại khâu chậm kinh khủng như vậy.
Nếu không phải ông ta muốn gây khó dễ cho người bệnh, thì chính là muốn khó dễ tôi....