DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1037

Chương 1037

Hoàng Công Thành quả thật quá say rồi, cho nên cú đấm không vững, không được mấy cái đã bị Mộ Dung Bạch đánh cho ngã trên đất, đạp vào lồng ngực anh ấy, anh ấy không thể động đậy được.

“Nguyễn Cao Cường, khốn nạn” Hoàng Công Thành còn không chịu từ bỏ, giấy dụa muốn đứng lên.

Đào Hương Vi thấy vậy vội vàng đi qua: “Bỏ đi, anh thả anh ấy ra đi”

Mộ Dung Bạch phất tay, để hai vệ sĩ đi cùng đến khống chế Hoàng Công Thành.

“Đưa anh ta đi tỉnh rượu” Mộ Dung Bạch nói.

Hai vệ sĩ lập tức kéo Hoàng Công Thành đi.

“Bọn họ muốn đưa anh ấy đi đâu vậy?” Đào Hương Vi hỏi.

*Cô không cần phải lo lắng, sẽ không làm anh ta bị thương đâu, chỉ là giúp anh ta tỉnh táo lại mà thôi” Mộ Dung Bạch trả lời.

Không lâu sau, Hoàng Công Thành bị đưa trở về, nhưng lúc này anh ta đã không còn ý thức nữa.

“Anh ấy làm sao vậy?” Đào Hương Vi không khỏi có chút lo lắng “Cho anh uống canh giải rượu, tạm thời ngủ thiếp đi, đợi anh ta tỉnh lại là tốt rồi” Mộ Dung Bạch nói.

Đào Hương Vi tin lời của anh ta: “Vậy thì đưa anh ấy về nhà đi”

*Tôi đưa là được rồi, cô ra ngoài đi, Tổng giám đốc Cường đang đợi cô bên ngoài” Mộ Dung Bạch cười với cô.

“Anh ấy đến sao?” Đào Hương Vi có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bước nhanh ra ngoài.

Quả nhiên, cô đi ra ngoài thì nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đậu bên đường, cửa sổ mở một nửa, cô nhìn thấy người đàn ông cao quý ngồi bên trong.

Anh thật sự đến rồi sao?

Không phải bảo anh ở nhà tắm rửa nghỉ ngơi sao?

Đào Hương Vi chạy qua, vệ sĩ mở cửa xe cho cô, cô ngồi vào trong.

“Sao anh lại đến đây?” Cô nhìn người đàn ông trong xe, hơi thở có chút gấp gái “Không yên tâm về em” Khóe miệng Nguyễn Cao Cường cong lên.

“Không phải có Mộ Dung Bạch đi theo em sao? Anh còn không yên tâm cái gì nữa chứ?”

“Em gặp mặt anh ta, anh không yên tâm”

Anh không phải là sợ Mộ Dung Bạch không bảo vệ được cô, mà là sợ Hoàng Công Thành làm tim cô rung động.

Sau khi cô hiếu được ý anh, không khỏi liếc anh một cái rồi cười: “Bây giờ anh không tự tin về mình như vậy sao?”

Cô nhớ trước đây anh luôn có thái độ vô cùng tự tin Nguyễn Cao Cường duỗi tay ôm cô vào lòng, ngửi hương thơm nhẹ trên người cô: “Ừ, anh sợ em sẽ ghét bỏ anh của hiện tại.”

Đào Hương Vi nghe thấy vậy, trái tim khẽ thắt lại, anh ấy đang chỉ vấn đề trên người anh sao?

Đoạn thời gian này khi Nguyễn Cao Cường tỉnh lại, cô luôn làm hồi phục sức khỏe cùng anh, chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của anh, không hề nghĩ đến bất kỳ chuyện nào liên quan đến anh.

Cũng không định hỏi anh về những chuyện đó, bởi vì trước kia Lâm Hương Giang đã nói rõ với cô rồi.

Khi anh hôn mê, cô đã âm thầm làm xét nghiệm gen cho con gái, Vân Nhi quả thật đã thừa hưởng gen của anh, có điều là gen lặn, không nhất định sẽ phát tác, trừ khi nhận phải k1ch thích to lớn nào đó.

Cô cũng hiểu được, gen trên người anh cũng là gen lặn, phải ở dưới một điều kiện nhất định mới có thể bạo phát, bình thường đều giống như người bình thường, không cần phải quá lo lắng.

Đọc truyện chữ Full