Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng
Thể Loại: Ngôn Tình Đô Thị
Views: 248
Bạn Có Thể Xem: Tóm Tắt Nội Dung Chương Mới Nhất Danh Sách Chương
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
Tên khác: Anh Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ
Tác giả: Nhất Điều Nhan Cẩu
Chuyển ngữ: Vãn Tình
Tag: 1Vs1, Chữa lành - cứu rỗi, Cưng chiều, Đại thúc vs loli - Trâu già gặm cỏ non, Hài hước, HE, Hiện đại, Nam/nữ có bệnh, Có baby,
Giới thiệu
Ở tuổi ba mươi lăm, ngài Phó với giá trị con người trăm tỷ không còn ôm bất kỳ hy vọng gì vào chuyện “sống còn”, cơ thể đầy rẫy bệnh tật nhưng không bao giờ nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Anh đang tuổi tráng niên mà đã nhìn thấu sinh tử, ngày nào cũng mặc trang phục kiểu trung niên thời Đường, trong tay cầm chiếc gậy chống bằng gỗ tử đàn mạ vàng. Mặc dù ngoại hình vẫn đẹp trai ngời ngời nhưng tuổi tâm lý của anh đã bước một chân vào cảnh giới quan tài rồi.
Đường Thuần cảm thấy cái ngài Phó này ít nhiều gì cũng có chút vấn đề đầu óc.
Ngày đầu tiên gặp ngài Phó, Đường Thuần chỉ vào cây gậy chống trong tay của anh, hỏi: “Ngài Phó đi lại không tiện ạ?”
Quản gia nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Là bệnh viêm khớp phong thấp của cậu chủ lại tái phát đấy.”
Đường Thuần: “…”
Là sinh viên ưu tú của khoa hộ lý, Đường Thuần đã đánh bại chín mươi chín đối thủ cạnh tranh để trở thành bảo mẫu của ngài Phó.
Nhiệm vụ công việc rất đơn giản:
1. Đảm bảo ngài Phó uống thuốc đúng giờ.
2. Đảm bảo ngài Phó ăn cơm đúng bữa.
3. Đảm bảo ngài Phó đi ngủ đúng giấc.
4. Dùng sự cẩn thận và dịu dàng để ngài Phó cảm nhận được tình yêu và sự tốt đẹp của thế giới này.
Đường Thuần: Cái này thì có khác gì nuôi một đứa con trai không?
Nhìn vào mức lương mười vạn mỗi tháng, Đường Thuần cảm thấy nuôi “một đứa con trai” ba mươi lăm tuổi cũng đáng mà.
Sau này, Đường Thuần nuôi dưỡng ngài Phó vừa trắng vừa mềm, chuẩn bị “về quê dưỡng già” rồi tiện thể ra nước ngoài du lịch thì lại bị mười mấy người áo đen giữ ở cổng hải quan.
Ngài Phó mặc trang phục đời Đường đặt may riêng xuất hiện ở sân bay, phía sau là một ông quản gia mặc bộ áo đuôi tôm, thoạt nhìn rất giống như khung cảnh cắt ra từ trong phim.
Đường Thuần nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về mình, nhất thời không nói nên lời.
Đường Thuần: …
Ngay cả phim truyền hình Mary Sue cũng không dám diễn như anh đâu!
Vở kịch nhỏ:
Trong phòng khách VIP của sân bay, ông quản gia lấy một bản thỏa thuận từ trong túi ra, đặt trước mặt Đường Thuần.
Ngài Phó ngồi đối diện cô hất cằm lên, ung dung mạnh mẽ thốt ra một từ: “Ký.”
Đường Thuần nhìn lướt qua dàn vệ sĩ mặc áo đen phía sau, lại nhìn thoáng qua ‘Thỏa thuận kết hôn’ này. Cô cầm bút máy trong tay, vô cùng rối rắm.
Cho nên cô ký hay không ký đây?
Ít nhiều gì ngài Phó cũng có chút bệnh về thể xác lẫn tinh thần, nhưng căn bệnh duy nhất anh mắc phải mà không có thuốc chữa khỏi mang tên ‘Đường Thuần’.
[Chênh lệch 12 tuổi, hơi hài, nam chính hơi thần kinh một chút]